Mạc Thanh Yên trở mình, đạp văng cái chăn ra. Thấy cô như vậy, Lệ Đình Tuyệt nhớ lại, Băng Khối từng nói, cô thích đạp chăn, kêu anh đêm nhớ đắp chăn cho cô.
Lúc ấy, anh cảm thấy thằng nhóc kia nhiều chuyện, nói những thứ này đều vì không yên tâm giao Tiểu Yên cho anh, lúc này nhìn thấy hình ảnh này mới thấy Băng Khôi đúng thật là ông cụ non, nhóc quả không khiến anh thất vọng.
Lệ Đình Tuyệt đắp chăn cho cô, còn thơm lên khuôn mặt cô một cái, sau đó đứng dậy bước vào phòng tắm, vừa cởi cà vạt vừa gọi điện cho Ngôn Ngọc.
"Ngôn Ngọc, ngày mai tôi muốn gặp người đó, đến lúc ấy cậu đi cùng tôi, xem trong tay cô ta có thuốc giải thật hay không."
Hai người bàn bạc xong, Lệ Đình Tuyệt đi tắm, tắm xong, anh vừa đi vừa dùng khăn lau khô tóc. Nhìn thấy cô nhóc đang ngồi trên giường, anh nheo mắt.
"An An, sao con lại tới đây?"
Giờ này, bé đáng lẽ nên ngủ lâu rồi.
Angela buồn ngủ không dựng nổi mắt nữa, ngáp một cái to tướng.
Apoie seus autores e tradutores favoritos em webnovel.com