Lệ Đình Tuyệt giúp cô lau nước mắt đi, sau đó cùng người phía sau nói.
"Phi Đao, chuẩn bị phi cơ, chúng ta lập tức trở về."
Phi Đao biết kết quả sẽ là thế này, vì thế trả lời anh.
"Thiếu gia, phi cơ đã ở sân bay phía sau chờ."
Chuẩn bị mọi thứ bọn họ đều làm tốt, chờ hai người tới.
Lệ Đình Tuyệt khẽ gật đầu: "Các người lên trên phi cơ chờ, lát nữa tôi sẽ tới."
Phi Đao rời đi, Lệ Đình Tuyệt nâng mặt Mạc Thanh Yên lên, ánh mắt đầy quan tâm.
"Tiểu Yên, anh biết em đau khổ, nhưng đừng khóc ảnh hưởng tới thân thể."
Anh thích nhìn cô cười, lúc này thấy cô khóc, tâm tình của anh liền đặc biệt trầm trọng. Giống như ở ngực bị người ta găm mấy đao, khó chịu.
Mạc Thanh Yên chính là nhịn không được, gia gia còn chưa thấy được cô kết hôn, ông nói qua phải đợi cô cùng Lệ Đình Tuyệt kết hôn, ông mới có thể an tâm rời khỏi trần thế.
Cô dựa vào lồng ngực Lệ Đình Tuyệt, khóc một hồi lâu, đột nhiên cô sực nhớ, tỉnh táo nói.
Apoie seus autores e tradutores favoritos em webnovel.com