Cậu ta nói xong liền gục xuống ngủ, căn bản là hắn chống đỡ không nổi.
Ngôn Ngọc vỗ vỗ mặt cậu ta, nhưng hắn ngủ thật rồi, ngủ rất sâu.
Anh nhíu mày. Tên này thật sự có chết cũng không nói. Anh phải suy nghĩ cẩn thận biện pháp khác.
.....
Trong phòng bệnh, Mạc Thanh Yên và Lệ Đình Tuyệt cùng nằm trên giường. Mạc Thanh Yên tựa vào lòng anh. Lệ Đình Tuyệt bận thưởng thức bàn tay nhỏ bé xinh đẹp của cô.
Có cô bên cạnh, anh mới có thể chống đỡ. Vào buổi tối, cô sợ anh vẫn cố gắng chống chịu không ngủ, trong đầu sẽ rối loạn. Còn nếu anh tiếp tục ngủ thì cơ thể sẽ dần suy yếu.
Tóm lại, dù có cố không ngủ thì cũng sớm chết vì kiệt quệ thôi.
Cô đột nhiên ngồi dậy, cặp mắt của anh hơi nhướng lên trên, không biết cô nhóc nhà mình làm sao?
Mạc Thanh Yên dõi theo anh: "Tuyệt, nếu anh mệt thì ngủ chút đi, đừng cố chịu đựng nữa."
Nghe được lời của cô, Lệ Đình Tuyệt nheo mắt cười.
Apoie seus autores e tradutores favoritos em webnovel.com