Lãnh Nhiên chỉ có thể nhắm mắt bỏ qua, nuốt cơn giận, báo tin tốt không báo tin xấu, trời sinh đã thế, có thể mãi mãi cũng chẳng thể sửa được tật xấu này.
Mạc Thanh Yên mặc chiếc áo khoác của hắn, do người nhỏ con so với hắn, khi mặc vào nhìn rất giống đứa trẻ mặc trộm áo người lớn, có chút buồn cười, chiếc áo này quá lớn với nàng ta.
Nhưng mà, nàng lại cảm thấy rất ấm áp, trên chiếc áo có lưu lại mùi cơ thể của hắn.
Lệ Đình Tuyệt giữ lấy vai nàng, di chuyển theo hướng biệt thự, Mạc Thanh Yên vừa hí mắt vừa cười.
"Có thể ta nhìn nhầm rồi."
Chỉ cần hắn an toàn trở về, nàng có thể nhìn nhầm, chỉ cần hắn không sao, mọi chuyện đều không quan trọng nữa.
Lãnh Nhiên đi sau lưng họ, trở về biệt thự của Lệ Đình Tuyệt, trong phòng có hệ thống sưởi nên rất ấm, nàng cởi áo khoác đưa cho người hầu, sau đó ngồi ở phòng khách nói chuyện cùng họ.
Apoie seus autores e tradutores favoritos em webnovel.com