Lệ Đình Tuyệt thấy được thần sắc cô thay đổi, trên mặt tràn đầy vẻ lo lắng, anh hỏi cô.
"Đã xảy ra chuyện gì à?"
Mạc Thanh Yên cúp điện thoại, sau đó vội vã đứng dậy, đi ra ngoài.
"Gia gia của em ngã bệnh, em muốn đi thăm ông ấy."
Lần này trở về, cô còn không có thời gian thăm ông, vốn nghĩ đợi đến Quốc Khánh nghỉ dài hạn sẽ mang theo bọn nhỏ cùng nhau đi.
Lệ Đình Tuyệt nhìn bước chân cô rất nhanh, vừa ra phòng ăn lập tức chạy đi. Anh không khỏi nhíu mày, mắt nhìn cơm trong chén cơm, vừa ăn được nửa bát. Anh để đũa xuống, đi theo cô lên lầu, cô thay xong quần áo, mới từ phòng thay đồ ra.
"Anh không cần đi với em, đêm nay em muốn canh giữ ở bên ông."
Nói xong, cô vội vã đi ra ngoài, Lệ Đình Tuyệt dắt tay của cô.
"Em và anh phải ở cùng nhau."
Mạc Thanh Yên kỳ thật không muốn để cho anh đi, mỗi ngày anh đều phải đi làm, mà lại bận rộn như vậy, trong bệnh viện căn bản không thể nghỉ ngơi tốt.
Apoie seus autores e tradutores favoritos em webnovel.com