Lệ Đình Tuyệt nâng tay sờ vết sẹo trên mặt mình, cảm giác đó, làm cho anh tỉnh táo hơn vài phần.
Anh ngồi dậy và ngồi ở giường đi dép lê, Mạc Thanh Yên thấy anh lại muốn đi thì vội vàng dịch qua. Nửa quỳ ở đằng sau anh đồng thời ôm lấy cổ của anh.
Môi cô dán ở tai của anh, âm thanh cầu xin của cô vang lên bên tai, thậm chí như đang cào xé trái tim anh.
"Tuyệt, đừng đi, xin anh, đừng đi."
Cô ôm rất chặt, bụng dính sát sau lưng anh, không có giờ phút nào không nhắc nhở anh, cô mang thai đứa bé, chính là của anh. Anh hại cô, cũng là hại ba đứa nhỏ.
Anh đau khổ nhắm mắt lại, hơi thở càng thêm nặng nề.
"Buông ra, tôi đã nói rồi, tôi mệt mỏi, chuyện ly hôn thì luật sư của tôi sẽ bàn với cô, những gì cô nhận được cũng không phải ít."
Anh đã quyết định đem tất cả tài sản trên danh nghĩa của anh để lại cho cô và ba đứa nhỏ, để cho cô và bọn nhỏ có cơm ăn áo mặc.
Apoie seus autores e tradutores favoritos em webnovel.com