Mạc Thanh Yên nhạt giọng nói: "Biết rồi, cảm ơn!".
Cô nằm xuống giường, có chút mệt mỏi, đưa tay sờ bụng mình, kể từ giây phút này cô nhất định phải cẩn thận, không thể để cho Lạc Mục làm tổn hại đến cô và con của Tuyệt.
Vương Mân thấy cô vừa dứt lời liền nhắm mắt lại, vì thế thu dọn đồ đạc, nói với Lạc Mục.
"Thưa ngài, Mạc tiểu thư đã không còn gì đáng ngại nữa, thuộc hạ xin về trước".
Lạc Mục đứng cạnh cửa sổ nhìn ra đêm đen bên ngoài, khẽ gật đầu một cái.
Sau khi Vương Mân rời đi, trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, Lạc Mục đã suy nghĩ rất nhiều, hắn chính là không nỡ buông tay.
Hắn chậm rãi bước về phía chiếc giường, Mạc Thanh Yên mở to hai mắt, cảnh giác lui về bên còn lại.
Nhìn thấy cô sợ hãi như vậy, vẻ mặt hắn hơi tối xuống, thân ảnh cao to dừng lại.
"Cô nghỉ ngơi cho tốt, có việc thì đi tìm quản gia".
Apoie seus autores e tradutores favoritos em webnovel.com