Lạc Mục thấy có người có thể trị cô, vì thế đứng dậy,
"Thái thái, con giao cô ấy cho bà, bà nuôi cô ấy, cho ăn nhiều vào, con còn có việc đi trước."
Hắn đi về phía thư phòng, công việc chưa hoàn thành còn rất nhiều,
Mạc Thanh Yên thấy hắn đi rồi, ngồi ở sô pha giận dỗi. Cái gì mà nuôi cô? Cô lại không phải là heo.
Lạc lão thái thái nhìn cô, vẻ mặt đầy ý cười. Tay sờ lên bụng cô, dọa cô thiếu chút nữa liền nhảy dựng.
"Cho bà sờ chắt của bà với."
Mạc Thanh Yên thật muốn phản bác một câu, Lạc Mục lừa bà đó.
Nhưng vì cái mạng này, cô nhịn.
"Lạc thái thái, bây giờ em bé còn nhỏ, sờ không tới."
Nghĩ đến đồ vô sỉ Lạc Mục nói cô hoài hài tử của hắn, cô liền muốn đập hắn một trận.
Lạc lão thái thái mỉm cười, "Bà có cảm nhận được, bà đang sờ chắt."
Apoie seus autores e tradutores favoritos em webnovel.com