Nghe được giọng nói không có sức lực của cô, Lệ Dạ Kiêu nở nụ cười lãnh khốc trên khuôn mặt lạnh, thế nhưng hắn nở nụ cười, quả thật rất khó thấy.
" Mạc Thanh Yên, cô đừng giả vờ a, tối hôm qua ba bảo bối của cô đem ta tới nằm ở bệnh viện, tiền thuốc men cô có chịu trách nhiệm không?"
Mạc Thanh Yên đi ra ngoài, cô hiện cũng đang rất đói bụng , chuẩn bị ăn chút gì đó, nghe được lời nói của hắn liền cười lạnh.
" A, Lệ nhị thiếu gia chỉ sợ là không có thiếu tiền, hơn nữa chuyện anh nằm viện cũng không thể lại cần đến cục cưng nhà tôi , bọn nhóc chính là rất ngoan ngoãn, sẽ không tùy tiện khi dễ bắt nạt người khác."
Trừ phi người kia quả thực là đáng giận.
Tất nhiên là câu sau đó , cô không hề nói thẳng ra.
"Cũng may anh đã đến bệnh viện tĩnh dưỡng rồi , tôi cúp máy trước ."
Apoie seus autores e tradutores favoritos em webnovel.com