Mạc Thanh Yên tức giận gần chết, vì thế xách túi lên ra ngoài dạo phố, mua quà cho bọn trẻ.
Cô vừa mới bước vào thang máy, cửa phòng 808 liền mở. Lệ Đình Tuyệt đi đến trước cửa phòng cô, ngay cả lời kịch cũng đã chuẩn bị sẵn: "Buổi sáng tôi đã giúp em việc lớn như vậy, có phải nên mời tôi một bữa cơm trưa không?"
Nhưng mà bấm chuông cửa, chuông vang một hồi lâu đều không có ai ra mở cửa, cuối cùng chỉ có thể một mình đi ăn cơm trưa.
Mạc Thanh Yên đi đến trung tâm thành phố T, nơi đây tuy không phồn vinh như Lâm Thành, nhưng cũng có những đặc sắc riêng. Đối với phụ nữ mà nói, ở chỗ nào không quan trọng, quan trọng là có thể mua, mua, mua là được.
Mạc Thanh Yên đi đến một cửa hàng có chút danh tiếng trên mạng, gọi một bát ma lạt năng*, một ly trà sữa nổi tiếng. Hương vị cũng không tệ, cô thích ăn cay cho nên thực thỏa mãn. Ăn xong, uống một ngụm trà sữa, cảm giác thật sảng khoái.
(*) ma lạt năng : một món canh cay nổi tiếng của TQ.
Apoie seus autores e tradutores favoritos em webnovel.com