Từ Chính Nguyên nghe tiếng kêu gào bên ngoài, hẳn là không ít gia nhân chết, ông ta dựng hết tóc gáy lên, chỉ hy vọng những gia nhân kia không khai ra chỗ ông ta ẩn náu.
Từ gia bảo hộ bọn họ lâu như vậy, cũng đến lúc bọn họ nên báo ân rồi.
"Đập đi, không lấy được thì đập, không phải bọn chúng muốn tiền sao, ông đây sẽ không để lại cho chúng."
Tiếng sơn phỉ truyền tới, bên ngoài lập tức truyền tới tiếng đồ vỡ, mấy kẻ đó vừa đập vừa cười.
Từ Chính Nguyên thở hổn hển, những thứ bày trong nhà đều là tổ tiên truyền lại, giá trị bao nhiêu ông ta vô cùng rõ, không ngờ lại bị mất như vậy.
Sớm biết thế ông ta sẽ không đổi những trân châu kia, ông ta đúng là hồ đồ mù quáng rồi. Ông ta lập tức nghĩ đến Nhị thái thái, lúc ông ta muốn làm như vậy, thê tử lại không khuyên, đúng là tóc dài kiến thức ngắn, thấy lợi ích rồi không thèm quan tâm gì nữa, bây giờ đổi lấy kết quả như vậy.
Từ Chính Nguyên khóc không ra nước mắt.
Apoie seus autores e tradutores favoritos em webnovel.com