Bùi Tư Thông tóc tai lộn xộn, trên mặt đầy vết bẩn, hiển nhiên vừa rồi cũng trải qua một trận ác chiến.
Thấy Từ Tùng Nguyên, mặt Bùi Tư Thông liền biến sắc: "Đây là…" Từ Tùng Nguyên hiển nhiên bị trọng thương rồi.
Giọng Hàng thị khàn khàn nói: "Lão gia vì ngăn người của Ninh Vương cho chúng ta… cho nên… mới bị thương, may mà có thương binh của Dưỡng Tế Viện tới giúp đỡ… chúng ta mới thoát ra được."
Lúc như thế này, thương binh lại có thể giơ tay cứu giúp...
Trong lòng Bùi Tư Thông không khỏi xúc động, lập tức phân phó người: "Mau vào đi, giúp thương binh cùng đối phó với bè lũ phản loạn."
Sắp xếp xong xuôi, Bùi Tư Thông lên xe ngựa, quan tâm kiểm tra thương thế của Từ Tùng Nguyên.
Tay chân Từ Tùng Nguyên lạnh như băng, máu tươi đã sớm ngấm ra áo dài, mặc dù dùng vải băng lại rồi, nhưng cũng không cầm được máu, nhìn những vết thương này, sắc mặt Bùi Tư Thông trở nên đông cứng, muốn nói nhưng lại phát hiện Từ Tùng Nguyên lắc lắc đầu.
Apoie seus autores e tradutores favoritos em webnovel.com