Từ Tùng Nguyên đọc sách một lúc rồi buông xuống, trong lòng giống như có một đàn kiến đang bò, vô cùng khó chịu.
"Lão gia làm sao thế?" Hàng thị bưng một ly trà đưa qua.
Từ Tùng Nguyên nhấp một ngụm trà nói: "Lang Hoa cũng rời kinh rồi."
Hàng thị gật gật đầu, ai có thể ngờ trong nháy mắt con gái cũng đã rời kinh thành rồi.
Từ Tùng Nguyên không nhịn được oán trách: "Tiểu tử thối kia còn chưa đưa tin về."
"Có lẽ là đường không thông," Hàng thị nói, "Ngay cả Bùi gia cũng chưa nhận được tin tức."
Cứ đợi như vậy biết đến bao giờ.
"Lão gia là sợ Quảng Nam có biến cố gì, hay là nhận được tin tức gì rồi." Hàng thị rất sợ Từ Tùng Nguyên có chuyện gì giấu bà, trái tim bà không nén nổi mà treo lên.
Ánh mắt Từ Tùng Nguyên trầm xuống, "Ta chỉ cảm thấy chuyến này của bọn chúng không dễ dàng, triều đình mặc dù đã phái viện quân, nhưng không biết lúc nào mới có thể đến Quảng Nam."
Apoie seus autores e tradutores favoritos em webnovel.com