webnovel

第十四章 Bầy tôi trung thành

Editor: Nguyetmai

Nhà tổ Lục gia, trong phòng Lục lão thái thái.

Lục Nhị thái thái đem chuyện gặp phải ở nhà Cố gia nói hết một lần, Lục Nhị thái thái cảm thấy chuyện ngày hôm nay cứ như là ở trong mộng, bà ta nguyên bản nghĩ đi Cố gia sẽ được coi là Bồ Tát cứu mạng, ai mà biết lại là cái tình hình như thế.

Bất đồng bắt đầu từ chỗ nào?

Bắt đầu từ lúc Cố Lang Hoa chân trần đứng trên mặt đất niệm kinh Phật?

Hay là bắt đầu từ lúc Cố Lang Hoa đánh hất tay bà ta ra?

Hoặc là lúc quần chúng trăm mắt dõi theo một khắc bà ta nói ra suy nghĩ trong lòng đó?

Đứa trẻ đó khắp nơi đều là sự cổ quái, trong lòng bà ta luôn cảm thấy Cố Lang Hoa không hợp với bát tự của mình, còn thật sự bất hạnh bị bà ta đoán trúng.

Lục lão thái thái ngồi trên giường la hán cau mày lại, "Tỷ tỷ đó của ta càng già càng hồ đồ rồi, lúc binh hoảng mã loạn thế này có thể để cho bà ấy cùng Lục gia chúng ta chuyển đi, bà ấy không cảm kích thì cũng thôi đi, tại sao lại quay ngược lại khởi binh vấn tội chúng ta."

Lục Nhị thái thái mặt đầy vẻ nhẫn nhịn, "Mẹ, người cũng đừng tức giận, đều là do con dâu làm việc không được tốt."

Lục Tịnh đứng lên, tiến lên trước khe khẽ vỗ về sau lưng Lục lão thái thái, "Mẫu thân đừng nói như thế, chúng ta đối với Cố gia cũng coi như là tận tình tận nghĩa, vẫn là phụ thân nói đúng, bây giờ Lục gia và Cố gia sớm đã không còn ở chung trên một con thuyền nữa rồi."

Lục Nhị thái thái nghe thấy trưởng nữ nói như thế, sự vui sướng trong lòng dường như tản đi một chút.

Lục lão thái thái không ngừng xoay tràng hạt trong tay, "Bệnh tình của Lang Hoa rốt cuộc là chuyện gì?"

Lục Nhị thái thái cau mày lại, "Con dâu nào có biết, vốn là nói đứa trẻ đó không nên sự rồi, con dâu mới qua đó xem xem, nào có biết sau khi vào đến cửa đứa trẻ đó đã yên lành đứng ở đó rồi."

Lục Nhị thái thái nghĩ đến điều khác lạ đó một hồi, không tự chủ được mà xoa lấy ngực mình, "Sau đó lại nói có người hại mắt của đứa trẻ đó, con dâu đến bây giờ vẫn chưa rõ ràng đây rốt cuộc là chuyện gì?"

Lục lão thái thái nhìn con dâu thứ hai mặt đầy vẻ mù tịt, tảng đá trong lòng cũng coi như hạ xuống được. Nếu như việc này không có liên quan gì đến Lục gia, bà ta cũng không cần khách khí với chị gái nữa.

Tính cách bà chị gái đó của bà ta, bà ta biết rõ.

Cả đời đều không chịu thua.

Lục lão thái thái sầm mặt lại: "Dân là dân, quan là quan, bà ấy đến bây giờ cũng không hiểu được, Cố gia mấy năm nay cố thủ gia phả, sớm đã suy bại rồi, đã muốn cầu người khác lại còn muốn ra vẻ, nào có cái đạo lý đó."

Lục lão thái thái nghĩ đến sau khi chị gái gả vào Cố gia, bà ta nghe nói phụ thân hứa gả bà ta cho Lục gia mấy đời qua lại với Cố gia, bà ta còn vạn phần cao hứng, cảm thấy từ nay về sau có thể càng gần gũi hơn với chị gái, Cố, Lục hai nhà cũng càng ngày càng thân mật. Ai biết được chị gái theo cái người anh rể thông thái rởm đó không đi theo con đường phồn thịnh của gia tộc mà càng ngày càng đi vào con đường chết.

Nhất là khi con trai trưởng Cố Hoành chết, Cố gia lập tức giống như suy tàn đi quá nửa, không phải là độc nhất vô song, chi trưởng Lục gia được lập làm tông trưởng cũng lần lượt xảy ra chuyện, con trai trưởng ở bên ngoài cũng gặp phải giặc cướp, không đến một năm cháu trai cũng sinh bệnh mà chết, từ đó chi trưởng tuyệt hậu, địa vị tông trưởng cũng rơi vào tay chi hai bọn họ.

Đều chết hết.

Cố gia đi vào con đường chết, lão thái gia và bà ta đem chi hai từ con đường chết biến thành con đường sống.

"Nếu đã như thế," Lục lão thái gia vén mành lên, bước lớn vào trong, cả người nhìn đều có vẻ tràn đầy sinh lực, "Ngày mai chúng ta sẽ đến thăm, để cho hàng xóm láng giềng đều biết được không phải là Lục gia chúng ta không nói tình nghĩa mà là Cố gia không biết cân nhắc.

Lục Nhị thái thái lập tức đứng lên hầu hạ Lục lão thái gia ngồi xuống ghế, "Vậy còn hôn ước của Anh Nhi và Lang Hoa?"

Lục lão thái gia ngồi xuống, "Hôn ước đương nhiên là phải giữ gìn, không quan tâm là đi đến chỗ nào, Lục gia chúng ta cũng đều phải nói được làm được. Có điều có một điều, muốn gả vào Lục gia không khó, phải biết rõ ràng địa vị của mình, cứ cho là đích nữ gả qua đây cũng là trèo cao, bây giờ không lập rõ quy tắc cho nàng ta, tương lai lại tạo phản không chừng?"

"Đứa trẻ Lang Hoa đó vẫn là có lợi." Lục Nhị thái thái lộ ra vẻ không nhịn được, trong lòng khói mù quét hết đi mà sáng lên, không nói ra được sự vui vẻ, không cho Cố gia xem chút lợi hại, bọn họ càng không biết phải cúi đầu hàng phục thế nào, làm sao có thể nghe lời của bà ta.

Ngày mai Cố gia nhất định sẽ hối hận, Cố lão thái thái cũng sẽ phiền muộn vì nghe lời của đứa bé tám tuổi đó.

*

Lang Hoa nhấc cái dĩa nhỏ hoa xanh lên, nhón miếng bánh bông lan lên cắn một miếng, mùi vị vừa ngọt vừa mềm y như trước kia. Lúc đầu, Lục Anh không thích ăn bánh bông lan, nhìn nàng yêu thích như thế, mỗi lần cũng không nhịn được mà ăn cùng nàng mấy miếng, cứ như thế cuối cùng cũng yêu mùi vị này.

Nghĩ đến điều này, Lang Hoa không nhịn được mà có chút ngẩn ngơ, thuận miệng nói: "Đưa cho Tam gia một phần."

Lời nói ra rồi nàng cũng thanh tỉnh.

A Mạt bên cạnh vẻ mặt mù mờ, thăm dò một câu, "Tiểu thư, người là nói muốn đưa cho Lục Tam gia?"

Lang Hoa nhìn A Mạt, "Lục Tam gia đã đi chưa?"

A Mạt lắc lắc đầu, "Vẫn chưa, Lục Tam gia vẽ diều giấy cho tiểu thư, rồi đi đến thư phòng chỉnh lý sách vở, nghe nói Lão thái thái bệnh nặng rồi liền ở lại đây."

Lang Hoa không nhịn được suy xét, Lục Anh đang có chủ ý gì thế? Với sự hiểu biết của nàng về Lục Anh, Lục Anh tuyệt đối không làm những việc vô dụng.

A Mạt dừng lại rồi lại nói: "Vẫn muốn đưa đi ạ?"

Lục Anh đáp, "Phòng bếp có thừa bao nhiêu thì đi đưa hết đi!"

A Mạt đáp một tiếng, đi ra ngoài dặn dò người làm đi đưa bánh bông lan cho Lục Anh.

Lang Hoa ăn hết điểm tâm, lăn đi lăn lại như thế một vòng chính là vì để có thể hợp lý mà gặp cái người làm bánh ngọt kia.

Lang Hoa nhìn A Mạt, "Dẫn người làm bánh bông qua qua đây, ta muốn gặp."

A Mạt đáp một tiếng, vội vàng đi ra ngoài, qua một lúc, rèm cửa bị vén lên, Lang Hoa liền nhìn thấy một người phụ nữ mặt tròn.

"Đại tiểu thư." Người phụ nữ tiến lên trước hành lễ.

Thanh âm quen thuộc khiến cho trái tim Lang Hoa không tự chủ được mà "Thịch thịch" nhảy lên mấy lần, nàng nhìn kỹ lại người đang đứng kia, trong lòng không nói ra được sự yêu thích.

Đối với nàng mà nói chẳng qua mới một ngày không gặp, nhưng lại dường như đã mấy đời.

Đây chính là Tiêu ma ma.

Tiêu ma ma chính là một trong số ít lão nhân gia của Cố gia ở lại sau khi nàng được gả vào Lục gia nhiều năm, cũng là ma ma quản sự mà nàng tin tưởng nhất, Tiêu ma ma thường kể cho nàng nghe mấy chuyện ngày trước của Cố gia, cái tên A Mạt cũng là nàng nghe được từ trong miệng Tiêu ma ma.

Tiêu ma ma nói A Mạt là người mà năm đó tổ mẫu chọn ra cho nàng, nàng đột nhiên bị bệnh đậu mùa, theo Lục gia đi đến Hàng Châu bên người chỉ mang theo mấy đại nha đầu, mấy người trẻ A Mạt ở lại Trấn Giang, sớm biết Trấn Giang sẽ bị tàn sát hàng loạt, còn không bằng năm đó dẫn theo bọn họ, không những có thể cứu mạng bọn họ, ngày sau đợi lớn tuổi rồi thì thả ra, bọn họ cũng có thể tiếp nhận làm việc, không đến mức thời kỳ đói kém chỉ có thể dựa vào cho Lục gia an bài.

Bây giờ nghĩ đến mấy lời đó của Tiêu ma ma, Tiêu ma ma lúc đó sớm đã dè chừng Lục gia mà nàng lại chẳng hề để tâm đến.

Sau khi trọng sinh, nàng muốn lập tức tìm Tiêu ma ma, thế nhưng trước đó hai người không hề quen biết, nàng tuỳ tiện muốn người nhất định sẽ thu hút sự hoài nghi, cho nên nàng mới nghĩ đến A Mạt, nghĩ đến bánh bông lan. Bánh ngọt sở trường của Tiêu ma ma chính là bánh bông lan, chỉ cần nàng nhắc đến bánh bông lan trước mặt A Mạt, A Mạt nhất định sẽ tiến cử Tiêu ma ma mà nàng ấy quen cho nàng.

Lang Hoa kiên nhẫn hỏi thăm tình hình trong nhà của Tiêu ma ma, mỗi câu trả lời của Tiêu ma ma đều giống hệt như với kiếp trước. Tiêu gia sớm đã là tá điền của Cố gia, bởi vì đã cùng với tổ phụ trải qua nạn châu chấu nên được tổ phụ khen ngợi giữ lại bên ngoài viện làm gia nhân. Chồng của Tiêu ma ma luôn làm việc ở bên ngoài cùng với phụ thân, còn về Tiêu Ấp con trai của bà thì trước đây luôn đi theo phụ thân làm người hầu, sau này chính Tiêu ma ma nói cho nàng biết điều đó.

Tiêu ma ma thường nói, Tiêu Ấp có thể có ngày hôm nay đều là do phụ thân.

Ký ức của Lang Hoa đối với phụ thân rất ít, lúc nàng năm tuổi phụ thân ở bên ngoài rồi cũng không thể quay về được nữa, nàng chỉ biết sẽ không còn ai sẽ giương nàng cao cao lên trên đỉnh đầu nữa.

Rất nhiều việc liên quan đến phụ thân trừ lúc mẫu thân thương tâm nói linh tinh ra thì đều là do Tiêu ma ma và Tiêu Ấp nói ra, ký ức sâu sắc nhất của nàng chính là Tiêu Ấp nói với nàng, phụ thân đã nói, nhất cử nhất động, mỗi câu nói ra của con người đều sẽ có dấu tích. Nàng biết Tiêu ma ma và Tiêu Ấp muốn kẻ mù không nhìn được tình hình như nàng đây cũng có thể nhận ra được lòng người.

Hiển nhiên là điểm này kiếp trước nàng đã không làm tốt được.

Próximo capítulo