Quá trưa, những người trong phòng vẫn chưa bàn bạc đối sách xong. Tô Cẩm Bình và Quân Tử Mạch đã sớm đói bụng đến mức bụng dính vào lưng, chợt nhớ ra sức khỏe của Quân Lâm Uyên không tốt, e rằng không thể chịu đói được, liền quay sang nói với Quân Tử Mạch: "Chúng ta đi ngự thiện phòng lấy chút gì đó cho Hoàng huynh muội ăn đi. Quốc sự quan trọng nhưng sức khỏe cũng rất quan trọng!" Khó khăn lắm mới có một người bằng hữu, lỡ bị đói rồi nguy hiểm đến tính mạng thì nàng còn lo thêm!
Quân Tử Mạch khẽ lắc đầu: "Hoàng huynh không ăn đâu!"
"Ta muốn hắn ăn thì hắn phải ăn. Nếu đã đồng ý để ta chữa bệnh giúp hắn, đương nhiên ta phải chịu trách nhiệm về sức khỏe của hắn. Dám không ăn, ta cho hắn biết mặt!" Tô Cẩm Bình nghiêm mặt hùng hổ đi về phía Ngự thiện phòng.
Quân Tử Mạch kinh ngạc há hốc miệng, không phải chứ, gì mà hùng dũng vậy? "Hoàng tẩu, tẩu quan tâm đến Hoàng huynh ta như vậy, chắc chắn là tẩu thích huynh ấy rồi!"
Apoie seus autores e tradutores favoritos em webnovel.com