webnovel

Chương 55: Cô nàng nào đó da mặt dày (9)

Editor: Nguyetmai

Một tiếng hét thảm thiết vang lên, mùi máu tươi xộc vào mũi!

Người đàn ông đứng ngoài cửa sổ khẽ cong đôi môi mỏng, tính cách này, rất sòng phẳng, dứt khoát, gọn gàng, có thù tất báo, hắn thích! Thực sự, là cùng một loại người sao? Đợi đã... đôi mắt xám bạc như ánh trăng làm say lòng người bỗng căng lên, thích à? Hắn cũng sẽ thích sao? Hắn còn chưa kịp phản ứng lại, tay đã bị một người túm lấy, mùi hương quen thuộc bay vào mũi, chớp mắt một cái, hai người đã chạy xa hơn trăm thước, nấp sau cây đại thụ, nín thở lắng nghe động tĩnh.

Ngay sau đó, Ngự lâm quân bắt đầu hành động, kêu to trong cung Phi Phượng: "Bắt thích khách! Bắt thích khách!"

Một đám quân lính chạy qua cây đại thụ mà họ đang nấp, hai người dựa sát vào thân cây, cũng dính chặt vào nhau, khiến nàng có thể ngửi được mùi hương tuyết liên nhàn nhạt từ cơ thể hắn. Sau khi đám lính chạy qua họ, bốn phía dần trở nên im lặng.

Bỗng, Tô Cẩm Bình khẽ cười ha hả thành tiếng...

"Cô cười gì thế?" Tuy là câu hỏi, nhưng trong giọng nói lại không mang ý nghi vấn, giọng điệu không cao không thấp, không có chút sợ hãi nào.

"Huynh có cảm thấy, chúng ta ẩn nấp thế này rất kích thích không?" Giọng nói hơi kích động của cô nàng nào đó vang lên.

"..." Khóe mắt hắn giật giật vài cái, không nói gì.

Nàng hơi mím môi, biết ngay là tay này sẽ không hé răng mà! Tô Cẩm Bình đưa mắt nhìn ra xa, đôi mắt phượng hơi nhíu lại, đôi môi đỏ mọng khẽ cong lên: "Ta chỉ phế đi hai cái chân của ả thôi mà. Có điều, đây thật sự chỉ là bắt đầu thôi. Khi nào ta có thời gian rảnh, sẽ từ từ chơi đùa với ả ta!"

Cảm nhận được luồng khí lạnh đến thấu xương phát ra từ người nàng, hắn lại không hề cảm thấy khó chịu, ngược lại, còn khẽ cong môi cười thích thú.

Đúng lúc này, nàng lại nắm lấy cổ tay hắn: "Đi, ta đưa huynh đi báo thù!"

"Không phải là đã..." báo xong rồi sao?

"Còn có mối thù của huynh nữa!" Nếu đã coi hắn là bằng hữu, vậy thì chuyện của hắn đương nhiên sẽ là chuyện của Tô Cẩm Bình nàng.

Thù của hắn à? Khi hai người nhanh nhẹn tránh được thị vệ, nấp trên cây đại thụ phía sau cung Ngọc Ly, Bách Lý Kinh Hồng mới hiểu được nàng nói đến 'mối thù' nào!

Là mối thù ngày ấy Hoàng Phủ Dung Nhạc làm nhục hắn sao? Nàng trượt xuống dọc theo thân cây, đi tới cửa sổ: "Nhìn thấy lúc nãy ta báo thù thế nào chưa? Giờ huynh cũng đi vào, ả ta làm thế nào với huynh, thì huynh trả lại gấp trăm gấp nghìn lần cho ta, hiểu chưa?"

Sau khi nói xong, thấy hắn vẫn không nhúc nhích, khóe miệng nàng giật giật, lại đưa tay vỗ trán: "Sao ta lại quên mất là huynh không nhìn thấy cơ chứ! Thôi được, để ta giúp huynh báo thù. Nói đi, huynh muốn làm gì ả?"

Vừa dứt lời, nàng liền cảm nhận được một nguồn lực cực kỳ quỷ dị nhẹ nhàng lướt qua người mình. Bóng áo trắng của người kia đã lẩn vào trong phòng. Tô Cẩm Bình khẽ cong đôi môi đỏ mọng của mình lên, không ngờ tên nhóc này còn có nội công lợi hại như vậy, không tồi!

Chỉ một lát sau, một tiếng hét thảm thiết lại vang lên!

Đèn đuốc trong cung Ngọc Ly nhanh chóng được thắp sáng lên!

Chờ tới khi thị vệ chạy đến cung Ngọc Ly, thì hai người kia đã trốn được lên nóc lãnh cung yên tĩnh nhất! Cả chặng đường trốn tránh, tạm thời, lãnh cung là nơi an toàn nhất, nhưng bọn họ cũng phải nhanh chóng quay về nơi ở của mình, nếu không, cuối cùng sẽ trở thành đối tượng hiềm nghi mất.

"Không ngờ huynh lại lợi hại như thế!" Nguồn lực kỳ dị kia, hoàn toàn không thể dùng khoa học để giải thích! Đây là nội công của cổ đại sao?

Hắn đương nhiên im lặng không đáp lời.

Nàng huých nhẹ vào vai hắn: "Nói ta nghe xem, huynh làm gì ả ta thế? Có phải là đánh sưng mặt ả lên không?" Tính cách người này lạnh lùng, thanh cao như thế, bị mình ép đi báo thù, chắc chắn sẽ không xuống tay nặng lắm.

Đôi môi mỏng hơi cong lên: "Hỏng mắt, hủy dung."

Bốn chữ phun ra khỏi miệng, Tô Cẩm Bình suýt nữa thì kinh hãi ngã từ trên mái nhà xuống! Nàng quay đầu sang, không dám tin, trợn trừng mắt nhìn nghiêng khuôn mặt tuyệt mỹ của hắn, dung nhan câu hồn đoạt phách dưới ánh trăng tỏa ra một sức hấp dẫn chí mạng, cô nàng nào đó khó khăn lắm mới có thể nói được mấy từ: "Huynh nói cái gì?"

Nghe nàng hỏi, hắn lại từ từ nhắm hai mắt lại, không đáp lời, có điều, trên khuôn mặt lãnh đạm như được phủ một lớp sương mù, khiến người ta cảm nhận được tâm trạng của hắn không tệ.

"Không ngờ đấy, không ngờ huynh lại ác vậy đâu! Đối với phụ nữ mà cũng xuống tay nặng như thế, ai!" Cô nàng nào đó giả vờ giả vịt cảm thán, còn khẽ lắc đầu.

Khóe mắt hắn khẽ giật giật, không phải chính nàng bắt hắn đi báo thù sao? Đôi môi mỏng khẽ cong lên: "Chúng ta là cùng một loại người!" Có thù tất báo, đáp trả gấp trăm nghìn lần! Đánh vào mặt hắn, còn mắng hắn là 'gã mù', chẳng lẽ không nên trả lại sao?

Nghe thấy câu nói quen thuộc này, Tô Cẩm Bình phá lên cười ha ha, vỗ vỗ vai hắn: "Đúng thế, chúng ta là cùng một loại người! Vậy, nếu nói thế thì... nhóc này, thành khẩn khai báo đi, có phải huynh đã muốn báo thù thế này lâu rồi không?"

Nếu là Tô Cẩm Bình nàng, có thù mà không báo, thì tối sẽ không thể ngủ ngon được!

"Không rảnh." Hai chữ, cũng nói lên nguyên nhân vì sao đã muốn từ lâu mà không hành động.

"Ha ha ha..." Nàng càng cười to hơn.

Bỗng nhiên, sắc mặt hai người nghiêm lại, cùng nhanh chóng trốn ra sau mái hiên.

Dưới tường bao lãnh cung, một tay thị vệ cầm đầu, buồn bực nói: "Tướng quân, thuộc hạ thực sự nghe thấy tiếng cười mà!"

Sắc mặt thống lĩnh cấm vệ quân cũng cực kỳ nghiêm túc! Trong một đêm, mà Hoàng hậu bị phế hai chân, Công chúa bị chọc mù mắt, còn bị hủy dung. Gã chắc chắn không thể nào nói rõ ràng được với Hoàng thượng, nếu không bắt được thích khách, thì gã chắc chắn phải nhận lấy cái chết!

Nghe thuộc hạ nói vậy, dù không phát hiện ra điều gì, nhưng gã cũng không dám sơ suất: "Lấy đèn lồng tới đây, bản tướng lên mái nhà xem thử!"

Xem ra, đây cũng là một tay lão luyện! Đôi lông mày thanh tú của Tô Cẩm Bình nhíu chặt lại, ngu ngốc thật, quá cao hứng, nên nụ cười này đã làm bại hộ tung tích của họ! Chỉ sợ là... nàng siết chặt nắm đấm, hơi áy náy nhìn thoáng qua người bên cạnh. Quân lính đông thế này, tỷ lệ bọn họ bị bắn chết khá lớn!

Không ngờ, vừa quay sang nàng đã ngẩn người. Vẫn là khuôn mặt lãnh đạm ấy, nhưng lại có một vẻ tự tin đến tột cùng, trên người thậm chí còn tỏa ra một luồng khí cuồng ngạo! Người này...

"Vâng!" Một thị vệ đưa đèn lồng vào tay gã. Tay thống lĩnh cấm vệ quân kia vận khí, chuẩn bị bay lên nóc nhà...

Đang lúc Tô Cẩm Bình nghiến răng, chuẩn bị tinh thần cùng chết, thì bỗng "kẹt" một tiếng, cửa lãnh cung mở ra!

Một người phụ nữ tóc tai bù xù chạy ra, cầm lấy tay thống lĩnh cấm vệ quân kia, đầy vẻ kích động nói: "Có phải Hoàng thượng sai ngươi đến thả ta ra không? Có phải không? Hoàng thượng nhớ ta phải không?"

"Buông ra! Ả điên này!" Cấm vệ quân hất mạnh nàng ta xuống đất, khuôn mặt bị râu quai nón che kín vẫn lộ ra sát khí.

Nàng ta chưa từ bỏ ý định, đứng vụt dậy, tóc tai càng hỗn loạn hơn, quát tay thống lĩnh cấm vệ quân: "Ngươi to gan thật, dám bất kính với bản cung à? Ngươi có biết bản cung là ai không? Hả? Bản cung là Mai phi! Hoàng thượng khen ta cao quý như hoa lan, xinh đẹp lạnh lùng như hoa mai. Ngươi dám bất kính với bản cung à?! Ngươi dám bất kính với bản cung!!!"

"A!" Tay thống lĩnh cấm vệ quân hét lên một tiếng thảm thiết, đèn lồng trên tay cũng bị rơi xuống đất, người tự xưng là Mai phi kia hung hăng cắn vào cánh tay gã.

Hắn hung dữ đạp Mai phi bay ra xa, nhìn lên nóc nhà, vô cùng chán nản. Chắc hẳn cũng chẳng có gì trên đó: "Ngươi đúng là con mụ điên! Chúng ta đi!" Gã tức giận chửi một tiếng rồi kéo đám thuộc hạ rời khỏi lãnh cung.

Vốn là giúp họ giải vây, nhưng sắc mặt Tô Cẩm Bình và Bách Lý Kinh Hồng đều rất lạnh lùng. Cô gái đó, bước chân nhìn có vẻ hỗn loạn, nhưng thật ra lại rất vững vàng! Rõ ràng là nàng ta giả điên!

Hai người trượt xuống theo mái hiên, cô gái kia cũng chậm rãi đứng dậy, vừa nhìn thấy hai người họ, nàng ta há mồm định khóc lóc om sòm.

Tô Cẩm Bình lại ngắt lời nàng ta: "Được rồi, đừng giả vờ nữa."

Nghe nàng nói vậy, nàng ta liền dừng lại, khẽ cười, âm thanh nghe rất lạnh lùng cao ngạo như hoa mai: "An toàn rồi, các người mau đi đi."

Dù mặt nàng ta không sạch sẽ nhưng cũng không khó để nhìn ra, đây là một giai nhân tuyệt thế. Tô Cẩm Bình khẽ nhíu mày: "Mục đích của cô là gì?" Một người không quen biết tự dưng lại cứu nàng, nàng không nghĩ số mình may mắn đến thế đâu.

"Hoàng hậu!" Chỉ hai chữ cũng nói rõ lý do. Là Hoàng hậu đẩy nàng ta tới nơi này. Kẻ thù của kẻ thù, là bằng hữu.

"Cảm ơn." Nàng khẽ gật đầu nói với nàng kia, rồi kéo Bách Lý Kinh Hồng đi.

Chưa được mấy bước, đằng sau lưng lại truyền tới một tiếng thở dài: "Nếu rảnh, thì tới ngồi chơi chút đi."

Nàng bước chậm lại, cong khóe môi nói: "Được!" rồi tiếp tục bước đi, không dừng lại nữa.

...

Đi xa khỏi chỗ đó, bỗng hắn lên tiếng: "Cô tin nàng ta sao?" Giọng nói vẫn lãnh đạm như bình thường.

"Không tin. Nhưng ta thích tiếp xúc với những người thông minh." Nàng trả lời, không quay đầu lại, đồng thời cũng kéo hắn theo, nấp sau một gốc cây cổ thụ trăm năm, lắng nghe tiếng bước chân của Ngự lâm quân chạy qua.

"Người thông minh đều rất nguy hiểm." Hắn nói như trần thuật, lại cũng như đang nhắc nhở nàng.

"Chỉ có một người thường xuyên ở trong hoàn cảnh nguy hiểm, mới có thể thường xuyên giữ được trạng thái bình thường một cách hoàn hảo nhất, không để cho bất cứ kẻ địch nào nhân cơ hội gây chuyện, không phải sao? Tiếp xúc với nguy hiểm, là tự đưa mình vào lưỡi dao, cũng là cách làm gia tăng năng lực và ý chí của chính mình." Còn có chuyện nàng không nói ra đó là, nàng lôi kéo người này, mới thực sự là nguy hiểm lớn nhất!

Hắn nhắm mắt lại, không ừ hử gì nữa.

Vừa đi vừa né tránh suốt một chặng đường dài về tới vườn lê, nàng đưa hắn tới cửa phòng nói: "Huynh vào đi."

"Cô..." Bên ngoài rất nguy hiểm, ở đâu cũng có quân lính.

"Ta phải về!" Hoàng Phủ Hoài Hàn khôn khéo như vậy, sẽ nhanh chóng nghi ngờ nàng.

Hắn khẽ nhíu mày, có vẻ như không ủng hộ hành vi của nàng.

Nhìn vẻ mặt hắn, cô nàng nào đó mới cong khóe môi lên, cười tà một tiếng: "Sao thế, mỹ nhân, không nỡ xa ta à?"

"Rầm!" một tiếng, cánh cửa đóng sập lại, suýt nữa đập cả vào mũi Tô Cẩm Bình.

Nàng nghiến răng đứng ngoài cửa, khóe miệng run lên. Người này, quả nhiên là cực kỳ không thú vị! Không có một chút tế bào hài hước nào hết!

Próximo capítulo