Hạ Chân cố gắng duy trì hình tượng, kiên quyết coi như không quen biết Cung Ngũ. Cô ta định nói chuyện với Công Tước đại nhân nhưng Cung Ngũ đã lập tức cắt ngang: "Anh Tiểu Bảo, anh muốn ăn gì? Anh còn chưa gọi đồ ăn đó!"
"Tôi cũng thích ăn như Tiểu Ngũ và Đại Bảo."
Cung Ngũ cầm menu lật đi lật lại, vừa lật vừa nói: "Anh Tiểu Bảo thấy món này thế nào? Anh ăn được hải sản không?"
Gương mặt Công Tước đại nhân từ đầu đến cuối vẫn tươi cười: "Tôi sống ở vùng biển, đương nhiên là ăn được hải sản rồi."
"Hay là hôm nay chúng ta ăn hải sản đi!"
Hạ Chân nhăn mặt, cô ta không nhịn được chen vào nói: "Tớ bị dị ứng với hải sản..."
Vốn dĩ Cung Ngũ cũng chỉ nói đại, không ngờ sau khi nghe Hạ Chân nói vậy, cô lập tức cười tươi như hoa, "Vừa nãy cậu nói là cậu không kén ăn, cái gì cũng ăn được cơ mà? Nếu cậu dị ứng thì cậu gọi lại đi, đừng gọi giống bọn tớ. Em và anh Tiểu Bảo ăn suất hải sản, anh thấy sao?"
Apoie seus autores e tradutores favoritos em webnovel.com