Thím Ngũ vội bưng lên một bát trà nóng, Yến Thanh Ti nâng lên từ từ uống, uống vài hớp vào bụng, dạ dày liền ấm lên, nhiệt độ trên người cũng dần dần tăng lên.
Nhạc Thính Phong xuống tới nơi, thấy không có phần của mình, anh hỏi: "Mẹ, con thì sao?"
Nhạc phu nhân hỏi: "Con cái gì?"
Nhạc Thính Phong chỉ bát trà gừng của Yến Thanh Ti: "Không có phần của con à?"
Nhạc phu nhân chớp chớp mắt: "Trà gừng... toàn để con gái uống để ấm người, con cũng muốn uống à?"
Nhạc Thính Phong bỗng cảm thấy muốn hộc máu: "Mẹ, con... con không phải là con của mẹ hả?"
Anh và Yến Thanh Ti đều dầm mưa ở ngoài về, Yến Thanh Ti còn mặc áo của anh nhé, người lạnh nhất phải là anh mới đúng, thế mà chẳng làm cho anh gì cả.
Nhạc phu nhân thở dài một tiếng: "Mẹ cũng muốn là không phải lắm, nhưng hiện thực lúc nào cũng rất tàn nhẫn!"
Nhạc Thính Phong ôm trán, anh bỗng không biết nên nói gì nữa.
Mẹ đẻ, đây thật sự là mẹ đẻ của anh đấy!
Apoie seus autores e tradutores favoritos em webnovel.com