Nhạc Thính Phong lại trực tiếp nằm xuống: "Ngày ngày nhìn thịt mà không thể ăn, chân tay bủn rủn hết rồi, không có sức để cút."
Nhạc Thính Phong muốn ngủ với Yến Thanh Ti, thật sự là rất muốn.
Nhưng mỗi lần cởi quần áo ra, chỉ kém có một bước nữa là Yến Thanh Ti lại luôn dùng lời nói tạt cho Nhạc Thính Phong mấy gáo nước lạnh.
Dục vọng bị khơi lên nhưng lại không thể nào phát tiết, chỉ có thể chậm rãi nguội lạnh như ấm trà, thế nên Nhạc Thính Phong cứ như vậy chịu đói khát.
Yến Thanh Ti tức đến đau cả ngực: "Anh có còn tự trọng hay không?"
Nhạc Thính Phong liếc cô một cái: "Ở bên cạnh em thì cần gì tự trọng chứ?"
Nhạc Thính Phong trước đây không giống như thế này. Khi còn đi học, ai nhắc đến anh đều nói anh là một vương tử lạnh lùng cao ngạo, nhưng trước mặt Yến Thanh Ti, anh ta đúng là một tên lưu manh không có giới hạn.
Apoie seus autores e tradutores favoritos em webnovel.com