Chu Đức Thành cùng đám ăn chơi của cậu ta nhìn nhau, cuối cùng đưa ra kết luận, "Vì vậy… đây là đang khoe sao?"
Tên ngốc nhún vai, "Đương nhiên! Loại người ngoại trừ đua xe thì cái gì cũng không biết như mấy người, làm sao có thể hiểu được tâm tình của tiểu gia tôi chứ."
Đậu Đậu đỡ trán, đột nhiên không muốn nhận là quen biết người này. Bây giờ cậu ta đắc ý vậy, thế sao không nói lúc bị ép làm bài thi suýt chút nữa thì khóc đi? Thôi đi, thôi đi, sư điệt nhà mình, dù thế nào đi nữa cũng thấy lộ ra một chút ngốc nghếch đáng yêu, không giống những đứa trẻ khác, nhìn đâu cũng thiếu đòn.
Chu Đức Thành rất nhanh bị tên ngốc đuổi đi, trước khi đi còn hẹn tên ngốc đi đua xe những cũng bị tên ngốc dùng lời lẽ chính đáng cự tuyệt. Nói giỡn, người ta phải học tập thật giỏi làm người tài trụ cột của quốc gia, làm sao có thể làm bạn với đám nhà giàu không biết vươn lên này chứ?
Apoie seus autores e tradutores favoritos em webnovel.com