Nơi đây không phải công đường của nha môn, mà là một gian phòng tĩnh lặng với khung cảnh yên ắng, cùng bầu không khí nghiêm trọng.
Liêu Thanh Vân cẩn thận quan sát ba người Đệ Ngũ Hạo, và đồng thời, ba người Đệ Ngũ Hạo tất nhiên cũng đang tỉ mỉ đánh giá hắn.
Theo Đệ Ngũ Hạo thấy, nam tử tuổi trẻ cao gầy trước mắt tuy trông có vẻ cứng nhắc, thậm chí là thờ ơ, nhưng không hề khiến người ta phản cảm, trái lại không hiểu sao còn cảm thấy yên tâm. Nói chung là Liêu Thanh Vân chính trực cùng trầm lắng hơn nhiều so với trong tưởng tượng của hắn.
"Không biết công tử xưng hô như thế nào?" Liêu Thanh Vân thu lại ánh mắt đánh giá của mình, sau đó nhìn về phía Đệ Ngũ Hạo.
Đệ Ngũ Hạo lịch sự chắp tay bái chào: "Tại hạ Đệ Ngũ Hạo, tham kiến Liêu đại nhân."
"Đệ Ngũ Hạo?" Chương đại nhân ở bên cạnh thất thố mà la lên thành tiếng, sau đó, dường như cũng nhận ra mình đã thất lễ, ông không được tự nhiên mà thay đổi dáng ngồi, giống như đang ngồi trên đống than.
Apoie seus autores e tradutores favoritos em webnovel.com