"Hắc Hổ."
Hắc Hổ tưởng rằng vương gia nhà mình có mệnh lệnh gì, kích động tiến lên trước: "Vương gia."
"Ngươi tìm rượu đến đây cho bản vương."
Hắc Hổ ngây người: "..." Vì sao lại là hắn? Chẳng lẽ trong lòng vương gia, hắn là kẻ dễ sai bảo, dễ bắt nạt hơn sao?
Bạch Lang và Dã Lang đều buông mắt, khóe môi cố nín cười. Mặc dù vương gia vẫn muốn uống rượu nhưng bọn họ đều biết hắn sẽ không uống đến mức say khướt bất tỉnh nhân sự nữa đâu.
Chỉ cần vương gia nguyện ý tỉnh lại là bọn họ đã yên tâm rồi.
Sở Tuyệt lạnh lùng lườm hắn. Hắc Hổ run lên một cái, dám giận chứ không dám nói, đáp: "Vâng, thuộc hạ tuân mệnh."
Sở Tuyệt đưa mắt nhìn xung quanh phòng giam như bị biến thành hầm rượu, đôi môi mỏng lạnh lùng nhếch lên: "Bạch Lang, ý của ngươi thế nào?"
"Sao cơ?" Bạch Lang ngẩng đầu, ánh mắt hơi chần chừ bởi hắn không dám khẳng định ý của vương gia là gì.
Dã Lang bên cạnh cũng nghi hoặc ngẩng đầu, biểu cảm vô cùng kinh ngạc.
Apoie seus autores e tradutores favoritos em webnovel.com