"Bệ hạ thứ tội, chúng thần vô năng."
Bùi thái y ở đó dù ít tư cách nhất, nhưng vẫn được tính là thái y chữa trị chính cho Hoài vương, sau khi nghĩ một lúc, tuy rằng cảm thấy là không thể nào, nhưng vẫn cắn răng nói: "Khỏi bẩm bệ hạ, theo thần thấy, thân thể của vương gia đã không còn cách nào nữa, không bằng... triệu Hạng phu nhân đến, có lẽ nàng ấy sẽ có cách cũng không chừng."
Sắc mặt Nguyên Vô Ưu trầm xuống, khiến cho tâm trạng của những người ở nơi này như bị một tấm lưới ôm chặt lấy, vô cùng lo lắng.
Hai vị thái y khác có chút nhíu mày trước ý kiến với Bùi thái y, nhưng cũng không phản đối. Bọn họ tuy đều là ngự y, nhưng bất kể là năng lực của thầy thuốc trong dân gian hay trên giang hồ, bọn họ đều biết rõ.
"Tiểu Đào Tử, ngươi đi."
Tiểu Đào Tử đứng trong một góc tối sau khi trả lời xong, trong giây lát, bóng dáng liền biến mất trong nội điện.
Mà vị trí bị trống bởi vì Đào Dao rời đi kia, liền bị một tên U Ảnh không một tiếng động lấp vào.
Apoie seus autores e tradutores favoritos em webnovel.com