Trác Việt thầm sốt ruột khi chứng kiến hết cô nương này đến cô nương khác, hoặc công khai hoặc âm thầm trổ hết tài nghệ của mình để thu hút ánh mắt của Hoài vương. Nàng cứ luôn đứng đó nháy mắt ra hiệu với Lữ Thục Viện, nhưng không biết là Lữ Thục Viên đang muốn rút lui hay trong lòng có tính toán khác mà lại ngoảnh mặt làm ngơ trước ánh mắt nhắc nhở của Trác Việt, nàng dường như đang cúi đầu trầm mặc.
Ngay khi mắt của Trác Việt sắp nháy đến co giật, lông mày cũng nhíu thành một đường thẳng, thì Lữ Thục Viện cuối cùng cũng đã có hành động, nàng ta chậm rãi ngẩng đầu lên, để lộ đôi mắt trong sáng, rung động lòng người.
Trác Việt thầm thở phào một hơi, theo nàng thấy, nếu không vì thương yêu dì Thủy thì làm sao Thục Viện lại có thể là người tùy ý để kẻ khác nhào nặn như vậy?
Apoie seus autores e tradutores favoritos em webnovel.com