Nguyên Vô Ưu gật đầu, giọng nói vẫn mang theo vẻ nghiêm túc: "Vào thời điểm này, ta thật sự cũng tên là Lê Hoa."
Đào Hoa cô nương nghe xong liền cười rộ lên: "Quả đúng là thú vị, được rồi, ta thấy ngươi tính cách cũng thú vị, nói ta nghe xem ngươi muốn mua ai nào?"
"Đệ Ngũ Chiếu."
Nụ cười trên khuôn mặt Đào Hoa cô nương dần dần lụi tắt: "Ngươi nói ngươi muốn mua ai cơ?"
Nguyên Vô Ưu bình thản lặp lại: "Đệ Ngũ Chiếu."
Ý cười trên gương mặt Đào Hoa cô nương biến mất triệt để, nàng ta đứng thẳng người, quay trở lại vị trí chủ vị, thuận tay cầm lấy ly trà được để ở bên cạnh, vừa ngâm trà vừa lạnh nhạt lên tiếng: "Hóa ra là kẻ bất thiện."
"Là người thiện lương chắc cũng sẽ không đến chốn này của Đào Hoa cô nương rồi, ta lại cứ ngỡ Đào Hoa cô nương đây có thể phân xử cho ta."
Đào Hoa giương đôi mắt quét qua Nguyên Vô Ưu, cười lạnh lẽo: "Ngươi đừng hòng khích bác ta, dùng chiêu đó với ta cũng vô dụng thôi."
Apoie seus autores e tradutores favoritos em webnovel.com