webnovel

Chương 52: Tin đồn trong cung

Editor: Nguyetmai

Tiểu Hoa Tử không sợ chết, nhưng hắn lại không làm được, cho nên, chỉ có thể chấp nhận sự uy hiếp và dụ dỗ của Tiểu Hoa Tử.

Trong hoàng cung xuất hiện một tin đồn, đại khái là trong tay Cố Lăng – người tuân mệnh hoàng thượng điều tra vụ án cháy Nguyệt Thanh cung khiến Đại công chúa bị chết cháy, đã có được chứng cứ chứng minh vụ án này là do Mai phi nương nương gây ra...

Tin đồn truyền đi nhanh như bay, chỉ khoảng thời gian một buổi sáng đã truyền đi khắp hậu cung. Kể từ khi vụ án Nguyệt Thanh cung phát hỏa thiêu rụi tất cả mọi thứ, Đại công chúa và cung nữ thái giám bị thiêu chết, bầu không khí yên ắng đến kì dị khiến người ta bất an, không dám thở mạnh trong hậu cung đã bị tin đồn này phá vỡ.

Vốn dĩ ngày nào chẳng có tin đồn, tin đồn này chẳng qua cũng chỉ là tin đồn mà thôi, không thể tính là sự thật được.

Nhưng sự việc phát sinh dưới đây như đang đổ thêm dầu vào lửa cho tin đồn này vậy.

Ngọc phi đau lòng quá độ, vẫn nằm liệt giường dưỡng bệnh. Sau khi nghe thấy lời đồn đãi này, Ngọc phi tức giận đến phát điên, hùng hổ chạy đến Giáng Mai cung gây chuyện, khiến cho cái lời đồn vốn chỉ là tin vịt nhảm nhí này khoác thêm một lớp màng che mặt sâu xa bí hiểm.

...

Lương quý nhân nằm trên gường nhắm mắt dưỡng thần, bên ngoài tấm mành vang lên giọng nói của Hứa Nhân: "Khởi bẩm nương nương, nô tài Hứa Nhân có chuyện muốn bẩm báo."

Lương quý nhân hoài nghi mở mắt, liếc nhìn Quế Chi ma ma bên người, Quế Chi hiểu ý cất tiếng nói: "Nương nương cho Hứa công công vào."

Hứa Nhân cung kính bước vào nội điện. Hắn hành lễ thỉnh an xong, Lương quý nhân mới vô cảm hỏi hắn: "Có chuyện gì?"

Hứa Nhân cúi đầu bẩm báo: "Hồi nương nương, mấy nô tài trong hậu cung đều đang đồn đại Cố Lăng đã điều tra ra được một vài chứng cứ, nói... nói... nói là..."

"Là gì thì ngươi nhanh nhanh nói ra đi, bằng không bản cung sẽ không tha cho ngươi đâu." Lương quý nhân ngồi thẳng người dậy, giọng nói vội vàng tức giận.

Hứa Nhân cắn răng nói: "Nói rằng là do Mai phi nương nương làm, trong đó Đại hoàng tử cũng có liên quan. Trong tay Cố Lăng có thể đã nắm chắc chứng cứ rồi."

Hai mắt Lương quý nhân bừng sáng: "Chuyện này là thật sao?"

"Nô tài không dám lừa dối nương nương, bây giờ tin đồn này đã truyền đi xôn xao khắp hậu cung rồi. Nghe nói lúc nãy, Ngọc phi nương nương đến chỗ của Mai phi nương nương cãi nhau một trận lớn."

Lương quý nhân vội vàng quát lên: "Các ngươi còn đứng đần ở đây làm gì nữa? Còn không nhanh trang điểm cho bản cung?"

Hai người này cãi nhau, bà ta làm sao không đi góp vui được cơ chứ?

Hơn nữa, Ngọc phi lại gây gổ với Giáng Mai cung như một bà điên, nói không chừng việc Nguyệt Thanh cung phát hỏa quả thật là do con mụ Mai phi kia làm cũng nên?

Ngay lúc hồ nước yên ả trong cung bị ném một viên đá lớn khiến cho sóng ngầm dậy lên, dẫn đến phong ba không ngừng nổi lên thì trong hậu đường Bán Pha Viên ở Liêu phủ cũng có phát hiện mới.

Cố Lăng không nhìn đủ loại dụng cụ khám nghiệm tử thi và những bộ hài cốt được sắp xếp trật tự khiến người ta sởn tóc gáy ở bốn phía. Hắn nhìn Liêu Thanh Vân đang nghi hoặc lật giở cuốn danh sách trong tay. Sau khi đọc qua quyển sách này, hắn quyết định đưa nó đến đây để cùng thảo luận với Thanh Vân.

Liêu Thanh Vân gấp cuốn danh sách trên tay, hàng mày nhíu lại lo lắng. Sự xuất hiện của cuốn sách này quả thật khó bề tưởng tượng nổi, mà nội dung của nó càng khiến người ta kinh ngạc hơn, có thể nói là đã lột tả hết toàn bộ người, việc, vật trong Sử gia không thiếu một cái nào, ngay cả một vài việc bí mật trong thế gia đại tộc cũng liệt kê ra hết.

"Cố huynh đang định ngủ thì có một bàn tay trong bóng tối đưa tặng ngươi một cái gối đầu, chỉ là trong cái gối này rốt cuộc có phải mềm mại dễ chịu thoải mái không hay là còn cần phải nghi ngờ đây."

"Trước tiên khoan hẵng nói đến người tặng cuốn sách này đã, ngược lại nội dung của cuốn danh sách này..." Trong đầu Liêu Thanh Vân chợt thoáng qua một ý nghĩ nhưng lại lướt qua quá nhanh, nhất thời không thể nắm bắt kịp. Hắn bèn vội vàng khoát tay, ý bảo Cố Lăng đừng lên tiếng quấy nhiễu.

Cố Lăng im lặng nhìn Liêu Thanh Vân dường như đã nghĩ ra được cái gì đó.

Liêu Thanh Vân nhắm mắt, cẩn thận hồi tưởng lại rất nhiều mẩu kí ức ngắn bay vụt qua như cưỡi ngựa xem hoa, cuối cùng cũng lần nữa nhớ lại một đoạn hắn vừa mới đọc được.

 Bất chợt mở mắt, hắn nhanh chóng lại lật cuốn danh sách một lần nữa, giở nhanh đến một trang trong số đó, ánh mắt nhìn chằm chằm vào nội dung ghi trong cuốn sách, sắc mặt có vẻ nặng nề.

Việc Sử Khai Ngôn không phải huyết thống của Sử gia khiến trong đầu hắn liên tưởng đến một ý nghĩ kinh thiên động địa. Hắn nhớ lại hôm qua lúc ở Mai Phố Viên, Sử Ngưng Tương nói rằng chuyện của nàng ta với Đại công chúa chỉ là chuyện vặt vãnh giữa mấy đứa trẻ trong nhà thôi, nhưng lại không có cách nào bỏ qua cho nhau được.

Hắn cứ tò mò mãi, rốt cuộc trên người Đại công chúa đang che giấu bí mật như thế nào mà khiến hung thủ nhẫn tâm ác độc thiêu chết mười lăm mạng người như thế.

Nhưng, có khả năng không?

Nếu quả thật chân tướng là như vậy, thì dù là chuyện kinh thiên động địa dường như cũng có thể nói rõ được hết tất cả, giải thích được hết mọi chuyện rồi.

"Thanh Vân huynh có phát hiện gì sao?" Mặc dù Cố Lăng đang hỏi nhưng trong lòng hắn cũng đã biết rõ, chắc hẳn Thanh Vân đã phát hiện ra được điều gì đó từ trong cuốn danh sách này rồi, bằng không sắc mặt hắn cũng sẽ không trầm trọng nặng nề đến thế.

Liêu Thanh Vân ngẩng đầu nhìn Cố Lăng, từ tốn nói: "Trong lòng ta quả thật đã có một ý nghĩ to gan lớn mật." Không chỉ to gan mà còn kinh thiên động địa nữa. Nếu như chân tướng đúng là như vậy, thì vụ án này nên kết thúc như thế nào đây? Là một trận mưa gió tanh máu hay sẽ chôn giấu mãi mãi như cát bụi?

Cố Lăng thoáng ngẩn ra: "Thanh Vân huynh không cần ngại, cứ nói thẳng ra đi."

Liêu Thanh Vân nhìn thật sâu vào mắt Cố Lăng: "Ta hoài nghi trong số mười lăm thi thể kia căn bản không có Đại công chúa." Chỉ như vậy mới có thể giải thích rõ được vì sao hung thủ muốn thiêu rụi toàn bộ người trong Nguyệt Thanh cung thành than, không thể phân biệt nổi khuôn mặt dáng người của ai với ai được nữa.

Trong số mười lăm thi thể này không có Đại công chúa, vậy thì bí mật hung thủ muốn che giấu khiến cho hắn không do dự mà tàn nhẫn thiêu rụi tất cả thái giám cung nữ trong Nguyệt Thanh cung cũng đã hiện rõ lên trước mắt .

Cố Lăng cẩn thận suy nghĩ . Bỗng nhiên hắn mở to mắt, tức khắc nói: "Ta lập tức vào cung điều tra xem gần đây có cung nữ nào mất tích hay không."

"Cố huynh."

Cố Lăng dừng bước ngoảnh đầu nhìn lại, dùng ánh mắt để hỏi có chuyện gì không.

Liêu Thanh Vân nhìn thẳng vào hắn, chậm rãi nói: "Đừng quên đi Nội Vụ phủ điều tra ngày mười tám tháng tám hôm ấy, Sử gia có ai tiến cung hay không."

Cố Lăng nặng nề gật đầu: "Ta hiểu rồi."

Không đợi Cố Lăng bước ra khỏi hậu đường, Liêu đại nhân đã vội vàng bước vào đại sảnh, vừa hay gặp phải Cố Lăng đang muốn ra ngoài.

"Liêu đại nhân vì sao lại vội vàng như thế? Có chuyện gì xảy ra hay sao?" Cố Lăng kinh ngạc lên tiếng.

Liêu Thanh Vân đứng bên cạnh cũng nhìn Liêu đại nhân với vẻ không hiểu gì.

Liêu đại nhân nhìn thấy Cố Lăng, rất căng thẳng nói: "Cố Lăng, ngươi nói cho ta biết, trong tay các ngươi thật sự đã nắm được chứng cứ rồi sao?" Kể từ sau khi hoàng thượng ra lệnh cho Cố Lăng điều tra vụ án này, ông ta và Từ đại nhân, Triệu tướng quân không hề tiếp tục tham gia điều tra nữa. Dù sao thì mọi người cũng đều hiểu đôi chút suy nghĩ của hoàng thượng, nhưng không ngờ rằng mới có mấy hôm mà lại trào dâng sóng gió lớn như vậy rồi.

Mặc dù, Cố Lăng có chút ngạc nhiên khi Liêu đại nhân lại hỏi thẳng như thế, nhưng hắn ngược lại cũng hiểu rằng, Liêu đại nhân phải có chuyện gì thì mới hỏi như thế. Hắn trả lời: "Chứng cứ thì không có nhưng ngược lại phát hiện ra được một chút manh mối."

"Cha, rốt cuộc xảy ra chuyện gì rồi?" Liêu Thanh Vân cũng hỏi.

"Không biết là ai tung tin đồn nhảm, hiện giờ mũi giáo đang chỉ thẳng vào Mai phi nương nương và Đại hoàng tử. Như vậy thì cũng thôi đi, đằng này ngay cả Cố Lăng cũng bị liên lụy lây." Việc này rõ ràng là có kẻ âm mưu phát tán tin đồn rồi. Trước tiên, khoan hẵng nói chuyện này là thật hay là giả, Cố Lăng có bị ngốc đi nữa cũng sẽ không thể nào truyền tin tức ra ngoài được.

Cố Lăng và Liêu Thanh Vân đưa mắt nhìn nhau, sắc mặt hai người đều nghiêm nghị hẳn lên. Đầu tiên là có người đến tặng cuốn sách giúp bọn họ phát hiện ra manh mối, bây giờ lại còn xuất hiện tin đồn nữa sao?

Próximo capítulo