Cho nên lúc Cố Đức Thọ gọi điện thoại tới, cô tỉnh giấc nhưng không biết mình đang ở đâu, bây giờ là mấy giờ.
Cô mơ màng đưa điện thoại lên tai, giọng nói ngái ngủ có chút khàn khàn, uể oải: "Alô, ai vậy?"
"Khuynh Nhan, là ba." Giọng nói lo lắng của Cố Đức Thọ truyền từ đầu dây bên kia tới.
Đầu óc Trang Nại Nại vẫn còn trong trạng thái bột hồ, cô nhắm mắt lại lim dim, giọng nói có phần không kiên nhẫn, "Ừ, có chuyện gì sao?"
Cố Đức Thọ không quan tâm đến sự khó chịu trong lời nói của cô, mà trực tiếp vào vấn đề: "Nại Nại, tập đoàn Đế Hào kiện chúng ta ra tòa rồi. Bọn họ nói chúng ta sao chép bản thảo thiết kế, con nhất định phải giúp chúng ta đè chuyện này xuống. Năm nay doanh nghiệp Cố Thị đều dựa vào nhóm trang phục này để vực dậy. Ba đã rót hết vốn lưu động vào, nếu bọn họ khởi tố thành công thì doanh nghiệp Cố Thị của chúng ta xong đời rồi."
Trang Nại Nại cuối cùng cũng mở mắt.
Ánh đèn ngủ vàng nhạt chiếu lên trần nhà tối đen.
Apoie seus autores e tradutores favoritos em webnovel.com