Nghe mẹ mình gọi một câu như vậy thì Trang Nại Nại lập tức xúc động.
Bệnh của mẹ Trang không khác lắm so với bệnh lẫn của người già, về cơ bản là lúc nhận thức được lúc không, thế nhưng hiện tại đôi mắt của mẹ Trang sáng rõ. Hơn nữa dù bà đang ở trong hoàn cảnh xa lạ lại không hề sợ hãi hay khủng hoảng, Trang Nại Nại biết bệnh tình của mẹ cô đã được ổn định.
Xem ra...
Chuyện Cố Đức Thọ nói sẽ chữa bệnh cho mẹ cô không phải là lời nói dối.
Trang Nại Nại rất hài lòng.
"Mẹ, một mình mẹ ở đó có sợ không? Có nhớ..."
"Đứa bé ngốc, mẹ của con lớn tuổi thế này rồi còn sợ gì nữa, ngày nào mẹ cũng nhớ Nại Nại của mẹ! Con yên tâm đi, mấy ngày nay mẹ tốt hơn nhiều rồi, có một số việc cũng có thể từ từ nhớ lại."
Trang Nại Nại nghe đến đó thì sửng sốt, cô quay đầu nhìn thoáng qua Cố Đức Thọ rồi hỏi ngay trước mặt ông ta.
"Vậy mẹ... có nhớ mẹ với Cố Đức Thọ có mối quan hệ gì không?"
Mẹ Trang nghe con gái hỏi như vậy thì lộ ra vẻ nghi hoặc.
Apoie seus autores e tradutores favoritos em webnovel.com