"Đại sư huynh?"
Khóe miệng của ba vị Danh Sư co giật, đồng thời thân thể cũng chao đảo.
Sự thay đổi này, cũng nhanh quá rồi đó.
Trước đây còn muốn thu nhận đối phương làm học đồ, kết cục người ta lắc mình một cái, đã biến thành đại sư huynh.
Gọi một thằng ranh chưa đến 20 tuổi là đại sư huynh?
Ba vị Danh Sư chỉ cảm thấy mặt mày xây xẩm, nghĩ kiểu gì cũng thấy nó sai sai thế nào ấy?
Có điều, vẻ bàng hoàng chỉ lóe lên trên khuôn mặt họ rồi biến mất ngay và luôn, thay vào đó là niềm phấn khích và vui mừng tột độ.
"Ý của Dương sư là… đã đồng ý thu nhận chúng tôi?"
Lưu Lăng sực hiểu ra, kích động đến run rẩy, nếp nhăn trên khuôn mặt già nua càng thêm sâu hơn nơi khóe mắt, nhìn vào cứ như một đóa hoa cúc.
Dương sư bảo họ gọi Trương Huyền là đại sư huynh, chẳng khác nào đã gián tiếp nhận họ làm học trò?
"Đa tạ Dương sư toàn nguyện!"
Trang Hiền và Trịnh Phi càng nhanh nhạy hơn, lập tức quỳ xuống.
Apoie seus autores e tradutores favoritos em webnovel.com