Thủy An Lạc tò mò ngẩng lên nhìn về phía Sở Ninh Dực. Lan Hinh hơi nhếch môi, sau đó nhún vai nói: "Hôm nay làm sao thế nhỉ? Sao ai cũng hỏi mình câu này vậy. Mình với Lâm Thiến Thần cả năm nay chẳng liên lạc gì với nhau rồi, sao thế?"
"Cả năm?" Sở Ninh Dực nhắc lại thời gian, sau đó lại ngẩng lên nhìn Kiều Tuệ Hòa phía sau cô ta, hơi cong môi nói: "Viện trưởng Kiều, bà có nghe rõ không ạ?"
Sắc mặt Kiều Tuệ Hòa càng khó coi hơn, làm gì có chuyện bà không hiểu ý của Sở Ninh Dực. Bà lại sầm mặt quay qua nhìn Thủy An Lạc, nói ăn cơm thôi rồi quay người trở về bàn.
Tuy Hà Tiêu Nhiên không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng vẫn trừng mắt với con trai mình một cái, sau đó đi tới đón lấy Tiểu Bảo Bối, "Vào nhà ăn cơm, con cũng bớt nói vài câu đi."
Tiểu Bảo Bối ê a được bà nội đón tay, chu mỏ hôn lên mặt bà một cái.
"Ai ya thằng nhóc này, đúng là ngoan thật đấy." Họ hàng lập tức chạy tới nói.
Apoie seus autores e tradutores favoritos em webnovel.com