Ninh Tịch lúc này sắp phát điên rồi, đè giọng xuống: "Tôi mới là người phải hỏi đấy! Tại sao ông biết Lục Đình Kiêu?"
Giang Mục Dã: "Đã nói rồi, đây là cậu tôi!"
Ninh Tịch: "Vậy sao ông không nói sớm cho tôi biết?"
Giang Mục Dã: "Bà có hỏi đâu!"
Ninh Tịch: "..."
"Sao bà với cậu tôi tại quen nhau?" Ánh mắt Giang Mục Dã đảo tới đảo lui giữa hai người, càng nhìn càng thấy không đúng, nhưng lại không rõ sai ở chỗ nào.
"Nói ra thì dài lắm..." Ninh Tịch mệt mỏi vuốt trán, mấy chữ này là nói với Giang Mục Dã đồng thời cũng là nói với Lục Đình Kiêu.
Giang Mục Dã đầy một bụng thắc mắc nhưng ngại Lục Đình Kiêu còn đứng đây nên ngại không dám mở miệng hỏi.
Apoie seus autores e tradutores favoritos em webnovel.com