Nghĩ đến bộ dạng lúc chiều của Bạc Thiếu Hiên, sắc mặt Bánh bao nhỏ liền trắng bệch.
Cô bé từ nhỏ đã rất sợ đau, đặc biệt là nhìn thấy kim châm càng sợ hơn.
Anh Thiếu Hiên bị cắm kim châm to như vậy mà vẫn chưa được tháo ra, thực sự đáng sợ mà!
Cảm giác được cơ thể Bánh bao nhỏ hơi run, Đàm Nguyệt Như lập tức ôm chặt cô bé: "Đường Đường đừng sợ, bà ở đây mà. Anh Thiếu Hiên cắm kim châm để chữa bệnh, không đau đâu."
Đàm Nguyệt Như biết rõ, đây là do trước kia con bé bị Lạc Thần Tâm dùng kim châm ngược đãi mà ra, để lại bóng ma tâm lý như bây giờ.
Đàm Nguyệt Như nhìn về phía Lạc Thần Hi, muốn để cho mẹ ruột đến dỗ Bánh bao nhỏ, nào ngờ lại ngoài ý muốn phát hiện mặt của Lạc Thần Hi… vậy mà còn trắng hơn cả Bánh bao nhỏ!
Ngay lúc Bánh bao nhỏ nói xong, trong chớp mắt Lạc Thần Hi cảm thấy không khí quanh người như hạ xuống mấy độ…
Cho dù không quay đầu lại, cô cũng có thể đoán được vẻ mặt của Mục Diệc Thần lúc này.
Apoie seus autores e tradutores favoritos em webnovel.com