"Làm sao vậy, xảy ra chuyện gì?" Bà Hà khẩn trương hỏi.
Hà Húc nhìn người mẹ đã nuôi dưỡng mình lớn lên, vừa tức vừa hận:
"Mẹ, hiện tại mẹ vừa lòng chưa, chúng ta không cần rời khỏi thủ đô."
"Không cần rời đi?" Bà Hà vừa nghe xong thì vui mừng khôn xiết, thầm nghĩ mình đến đài truyền hình tung chuyện kia ra có hiệu quả.
"Mẹ đã nói rồi, bọn họ cũng chỉ dọa người thôi, còn dám đuổi chúng ta ra khỏi thủ đô, cả cái thủ đô này cũng không phải họ Phó."
"Đúng là con không cần rời đi, nhưng có thể bị mẹ đưa vào nhà lao ngồi." Hà Húc oán hận nhìn người mẹ được việc thì ít, hỏng chuyện thì nhiều.
"Nhà lao? Cái gì nhà lao?" Bà Hà nghe thấy không thích hợp, cuống quít truy hỏi.
Hà Húc không muốn nhiều lời với bà ta, gọi điện cho bà Ngụy trước.
"Bác, hạng mục Hằng Dương số 2 của công ty bị điều tra, người của viện kiểm sát và cục thuế đã ở công ty."
Apoie seus autores e tradutores favoritos em webnovel.com