Thấy vậy, tất cả mọi người đều khiếp sợ tột cùng, ngay cả Vương Bảo Nhạc cũng mở to mắt nhìn trân trối. Liễu Đạo Bân đắc ý, không khỏi liếc nhìn Lâm Thiên Hạo, trong lòng vô cùng hả hê, thầm nghĩ Lâm Thiên Hạo ngươi dựa vào năng lực để leo lên cũng không sao hết, nhưng so với Liễu Đạo Bân ta thì ngươi hãy còn non lắm, ta vừa có bản lĩnh lại giỏi nịnh hót.
Theo hắn thấy thì cái sau quan trọng không kém gì cái trước, điểm này từ khi còn bé thì cha hắn đã đích thân dạy dỗ rồi, cũng luôn dặn dò và bồi dưỡng. Hắn sẽ không bao giờ quên điều cha hắn lỡ miệng nói ra trong một lần say rượu nọ.
"Con người ai cũng thích nghe mấy lời nịnh nọt xuôi tai cả, chỉ có động vật mới không thích. Nhưng con phải nhớ, đây chỉ là hoa thôi, có biết hoa không? Biết cái gì gọi là dệt hoa trên gấm không, nếu như con có gấm lại thêm hoa thì xem như cha chẳng cần phải lo cho tương lai của con nữa, nên Đạo Bân à, một khi con rành rẽ mấy kỹ thuật này thì sẽ không chỉ là hạng tầm thường đâu!"
Apoie seus autores e tradutores favoritos em webnovel.com