"Bà chủ thiếu nữ trẻ đẹp vô đối, cho hai bát hoành thánh." Nhìn Y Thanh Liên chạy đến gần, Mộc Hàn Yên cười hì hì quay đầu sang nói với bà lão.
"Được rồi được rồi, chờ chút, có ngay." Bà lão cười híp hai mắt lại, Mộc Đại công tử bột này đâu có đáng sợ như trong lời đồn, rõ ràng là một đứa trẻ ngoan hiền miệng ngọt xớt.
Ông lão nghe xong câu nói của Mộc Hàn Yên, quay đầu lại và trợn mắt hung dữ lườm Mộc Hàn Yên, kết quả lại bị bà lão quở mắng một trận: "Lão già vô dụng, lườm cái gì mà lườm, người đã chừng này tuổi rồi, mắt cũng không còn tốt nữa, còn lườm gì chứ, muốn lườm thành mù hay sao? Thành người mù để ta chăm sóc cho ông mãi phải không? Đừng có mơ."
"Đâu có chứ, con mắt này của ta chỉ bị giật một tí mà thôi, đâu thể nào để bà chăm sóc ta được, chẳng phải đã nói rồi à, cả đời này đều là ta chăm sóc bà." Ông lão vội vàng kêu oan.
Mộc Hàn Yên nghe hai vợ chồng già nói chuyện, không hiểu sao lại cảm thấy ê răng.
Apoie seus autores e tradutores favoritos em webnovel.com