"Ta không liên lạc với ngươi vì sợ hắn có thể phát hiện ra mình. Ta cảm thấy nếu nói chuyện với ngươi thì chắc chắn hắn sẽ lôi ta ra ngoài mất. Sau đó hắn lại phong ấn đan điền ngươi, ta muốn liên lạc cũng chẳng còn cách nào khác!"
Hề Nguyệt nhíu mày, trong lòng cảm thấy có gì đó không ổn. Đây là lần đầu tiên linh sủng trong không gian của cô nói rằng nó có cảm giác sẽ bị người bên ngoài phát hiện. Chẳng lẽ Cơ Minh Dục thực sự có thể phát hiện ra sự tồn tại của không gian Tu Di ư? Chắc là không đâu nhỉ?
Cô đang miên man suy nghĩ thì thấy cánh cửa tẩm cung bị đẩy ra, Cơ Minh Dục chậm rãi bước vào, lạnh lùng như trúc, dáng người như tiên. Thế nhưng, lúc trông thấy cả căn phòng trống không, sắc mặt hắn lập tức sa sầm.
"Chu Tước!"
Chu Tước lập tức xuất hiện trong phòng như một ảo ảnh. Cô ấy đang định hỏi chủ nhân có việc gì căn dặn thì thấy căn phòng không một bóng người, sắc mặt tức thì trắng bệch: "Chủ nhân thứ tội!"
Apoie seus autores e tradutores favoritos em webnovel.com