Toàn thân Lục Chỉ Hi run rẩy nhưng ả không thét chói tai nữa, ả ngẩng lên lộ ra khuôn mặt gầy trơ xương, chỉ trong vòng nửa tháng ngắn ngủi, gương mặt này đã trở nên vừa dơ dáy vừa xấu xí, thậm chí khóe mắt còn hằn vết chân chim.
"Thái Du…" Đột nhiên Lục Chỉ Hi hét toáng lên đinh tai nhức óc, "Ngươi còn sống ư! Vậy mà ngươi vẫn còn sống? Sao có thể chứ? Không phải ngươi đã bị ta…"
"Bị ngươi hút cạn tinh nguyên rồi chứ gì?" Khóe miệng Thái Du khẽ nhếch lên, vẽ ra nụ cười chế giễu mang theo sự chán ghét, "Lục Chỉ Hi, ta vừa thấy ngươi đã cảm thấy ghê tởm buồn nôn, ngươi cảm thấy ta có khả năng chạm vào ngươi, để ngươi hút cạn tinh nguyên không?"
"Không phải ngươi rất thích dùng trận pháp giam cầm Thất Tinh à? Ta đã đổi bùa chú giam cầm trong trận pháp thành bùa chú ảo cảnh. Cảm giác bị nhốt bên trong không cách nào thoát ra ngoài có dễ chịu không?"
Apoie seus autores e tradutores favoritos em webnovel.com