Sắc mặt của Lục Chỉ Hi hơi khó coi: "Vệ đại ca, huynh có ý gì vậy? Ta chỉ muốn bảo Hề Nguyệt đưa thêm một chút thuốc giải thôi mà. Đây là cứu người, là chuyện tốt mà một người thầy thuốc nên làm, sao huynh lại ngăn cản ta!"
Vệ Thành Uyên hờ hững: "Hề Nguyệt vừa mới bị hao tổn quá nhiều nguyên khí trong trận đại chiến với ma thú, cần phải nghỉ ngơi một thời gian. Vừa rồi các ngươi cũng thấy Hề Nguyệt kéo lê cơ thể mệt mỏi đi chữa bệnh cho các ngươi rồi đấy. Cậu ấy đã mệt mỏi đến mức sắp ngất rồi, chẳng lẽ không thể nghỉ ngơi một chút sao? Hơn nữa, lúc này độc trên người các ngươi vẫn chưa phát tác, nếu thật sự muốn cậu ấy chữa trị thì đợi cậu ấy tỉnh lại rồi nói!"
Sao có thể đợi đến khi hắn tỉnh lại được chứ? Nhỡ đây sau khi tỉnh lại, hắn không chịu chữa cho mình thì sao? Nhỡ đâu độc trong người mình đột nhiên phát tác, phá hủy khuôn mặt này thì sao?
Apoie seus autores e tradutores favoritos em webnovel.com