Hột Khê thấy hắn đứng lại, nghĩ một cái đã đoán được hắn định nói gì.
Tấn Trạch Vũ mở lời: "Hề Nguyệt, có vài lời ta muốn nói riêng với cậu."
Hột Khê nhướng mày đoán: "Nguyên nhân ngươi bị thương năm đó à?"
Tấn Trạch Vũ gật đầu, sau đó liếc mắt về phía Nam Cung Dục ngồi bên cạnh Hề Nguyệt. Vừa nhìn sang, trái tim hắn không khỏi đập mạnh hơn mấy nhịp. Bọn hắn đứng ở trong phòng một lúc lâu, vẫn luôn nghe Hề Nguyệt nói chuyện, còn người đàn ông này thì đứng ngay cạnh Hề Nguyệt, thế mà bọn hắn không ai chú ý tới sự tồn tại của người này.
Thậm chí mãi đến giây phút này, hắn đang định nói riêng bí mật với Hề Nguyệt thì trong khoảnh khắc trước khi mở miệng, suýt chút nữa đã không lưu ý đến người đàn ông xa lạ bên cạnh này.
Thấy Tấn Trạch Vũ đưa mắt nhìn về phía Nam Cung Dục, Hột Khê hiểu ngay, thờ ơ nhắc: "Không sao đâu, hắn là người một nhà, ngươi có gì thì cứ nói thẳng."
Apoie seus autores e tradutores favoritos em webnovel.com