Hắn khẽ cười thành tiếng: "Bây giờ huynh đã say đến mức xuất hiện ảo giác rồi à? Đệ đệ, đệ đệ... Hu hu, huynh có lỗi với đệ, chẳng những không tìm được đệ mà còn không cách nào giúp nhà họ Trương chúng ta nở mày nở mặt. Huynh có lỗi với đệ quá!"
"Ca ca, ca ca tỉnh lại đi, đệ là Tiểu Dịch đây, đệ về rồi đây!" Cậu thiếu niên lắc bả vai Trương Sùng, trong lúc sốt ruột, cậu ngưng tụ thủy linh lực, dội lên mặt Trương Sùng.
Trương Sùng bị hắt nước vào mặt, cuối cùng cũng tỉnh táo lại. Đợi đến khi xác nhận người trước mặt đúng là Trương Dịch, hắn kích động đến run cả người: "Tiểu Dịch, Tiểu Dịch, là đệ thật à?"
Trương Dịch rơm rớm nước mắt, trịnh trọng gật đầu: "Ca ca, là đệ đây mà! Đúng là đệ đây mà! Bệnh của đệ đã khỏi rồi, sau này đệ có thể sống một cuộc sống bình thường, có thể cùng huynh học tập và tu luyện. Ca ca, đệ về rồi đây!"
Trương Sùng không kìm nổi xúc động, ôm lấy cổ người đệ đệ của mình rồi khóc nức nở.
***
Apoie seus autores e tradutores favoritos em webnovel.com