Phụng Vân Cảnh nhíu mày hỏi lại: "Ngươi vừa nói tính mạng Hề Nguyệt bị đe dọa, là Nam Cung Dục đã cứu nàng ấy? Sao tính mạng nàng ấy lại bị đe dọa?"
Chu Tước lắc đầu nói: "Ta… Ta không biết. Ta chỉ biết chủ nhân vốn đang bế quan thì đột nhiên bỏ đi. Lúc trở về mang theo Hề Nguyệt hôn mê bất tỉnh. Ta là thầy thuốc, cho nên khi đó ta có thể nhận ra Hề Nguyệt gần như sắp chết. Nếu không phải sau đó chủ nhân hy sinh bản thân để cứu ả, làm sao ả tiện nhân này sống được, sao có thể gây ra cảnh tượng kỳ dị khắp trời đất chứ."
"Gây ra hiện tượng kỳ dị khắp trời đất? Câu đó là có ý gì?"
Chu Tước nhớ lại cảnh tượng ngày đó, ả nghiến răng nghiến lợi, hung hăng nói: "Trong thành Yên Kinh, ai ai cũng biết Nạp Lan Hột Khê là đồ vô dụng không thể tu luyện. Đan điền cô ta là đan điền bỏ đi! Thế nhưng không biết tiện nhân kia dụ dỗ chủ nhân làm gì mà sau khi vết thương của cô ta khỏi hẳn, đột nhiên cô ta có thể dẫn khí vào cơ thể, lại còn…"
Apoie seus autores e tradutores favoritos em webnovel.com