"Các ngươi… Các ngươi dám sao!" Lê Chấn Vũ sợ đến mức sắc mặt xanh mét.
Sau đó gã nhìn xuống đống lộn xộn ngổn ngang trước mặt và dáng vẻ thoi thóp miệng phun đầy máu tươi của cha mình, thân thể lập tức run rẩy từng đợt.
Đúng lúc này, Đản Đản và Mạc Tiểu Thố đã vơ vét tất cả đồ vật trong nhà họ Lê xong, vui vẻ chạy ra.
Mạc Tiểu Thố khoe khoang: "Bạch Hổ ca ca, đá cẩm thạch của nhà bọn chúng đều làm từ ngọc xanh, muội từng nghe ông của muội nói rằng, ngọc xanh có thể dùng làm ngọc giản, giá khá tốt, cho nên muội đã đào hết sàn nhà của bọn chúng về."
Bạch Hổ lập tức cười khen ngợi: "Tiểu Thố thật thông minh, làm tốt lắm, đợi khi nào trở về ta sẽ bảo công tử làm nhiều món ngon cho muội ăn!"
Mạc Tiểu Thố hớn hở, vui mừng khôn xiết khi được khen.
Đản Đản giơ móng vuốt ôm khuôn mặt nhỏ nhắn của nó, cười khoái chí: "Hậu viện của bọn chúng trồng rất nhiều linh thảo quý báu, ta đã nhổ hết những linh thảo đó lên rồi, chắc mẹ sẽ rất thích cho mà xem."
Apoie seus autores e tradutores favoritos em webnovel.com