Cơn đau đớn bỏng rát như bị thiêu đốt truyền đến, Nhậm Tuyết Linh bỗng hét ầm lên.
"Biểu muội!" Lê Chấn Vũ hét lên đầy kinh hãi, vọt tới bên cạnh Nhậm Tuyết Linh. Khi trông thấy mu bàn tay ả bị nọc độc dính vào, ăn mòn thành một lỗ nhỏ. Xét thấy nơi vết thương máu thịt nhầy nhụa kia vẫn còn loáng thoáng bốc lên khí đen, nếu khí độc lan tràn, vậy thì Nhậm Tuyết Linh sẽ phải bỏ mạng tại đây mà chẳng thể nghi ngờ.
Lê Chấn Vũ quay ra trừng mắt với Hột Khê: "Tại sao các hạ có thể thâm độc như thế chứ? Nếu biểu muội của ta có mệnh hệ gì, vậy thì ta tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi!"
Hột Khê nhếch môi cười khẩy: "Con rắn này là của ngươi, nọc độc rắn cũng là của ngươi nốt, ta lấy đồ của ngươi để trả cho các ngươi mà cũng bị coi là thâm độc à? Vậy thì ngươi được coi là gì?"
Apoie seus autores e tradutores favoritos em webnovel.com