Hột Khê cười, ôm Đản Đản vào lòng, rồi lại ngước lên nhìn đám linh sủng của mình: "Mấy ngày nữa ta phải rời khỏi thành Yên Kinh, đến nước Thiên Cương một chuyến. Các ngươi muốn tiếp tục ở lại bí cảnh Vực Phong Long để tu luyện hay là đi theo ta?"
Tiểu Kim Long không chút suy nghĩ đã đáp ngay: "Lão đại, thế mà cũng phải hỏi à. Bọn ta là linh sủng của lão đại, đương nhiên lão đại đi đâu thì bọn ta phải đi đó rồi!"
Đản Đản ôm cổ Hột Khê, lo lắng kêu lên: "Mẹ, Đản Đản nhất định phải ở bên cạnh mẹ, mẹ không được bỏ Đản Đản ở lại đâu đấy nhé!"
Tiểu Ngưu ngốc nghếch lắc đầu, thốt ra hai chữ: "Muốn đi!"
Ngay cả Tiểu Trì dường như cũng cảm nhận được mọi người đang bàn chuyện thú vị gì đó, cười nói: "Đi!"
Tử Minh U La quấn lên tay Hột Khê, khẽ cọ vào cổ tay cô, biểu đạt mình phải đi bằng được.
Hột Khê mỉm cười nhẹ nhàng, đang định nói gì đó thì đột nhiên nghe thấy giọng nói trong trẻo của một cô gái.
Apoie seus autores e tradutores favoritos em webnovel.com