Hột Khê bị hai người một lớn một nhỏ chọc cười, bèn nhoẻn môi nở nụ cười nhợt nhạt.
Được rồi! Nam Cung Dục nói đúng, ngọc Thần Hồn hiếm có như thế, có lo lắng cũng chẳng làm được gì. Huống chi tình trạng hiện tại của Tiểu Trì không còn nguy hiểm nữa, dù tìm được ngọc Thần Hồn muộn thì cũng chỉ là để cậu khôi phục tâm trí muộn mà thôi.
Bây giờ Tiểu Trì không buồn không lo giống như trẻ thơ, yên bình vui vẻ dưới sự che chở của mình, có gì mà không tốt chứ?
Tuy nhiên, điều khiến Hột Khê mừng rỡ chính là, cô đã thôi không ra sức tìm kiếm ngọc Thần Hồn nữa thì phía Nam Cung Dục truyền đến tin tức.
"Ngươi nói có tin về tung tích của ngọc Thần Hồn à?" Hột Khê hơi cất cao giọng.
Vô Dục khom người, vừa cung kính vừa nịnh nọt: "Bẩm vương phi, căn cứ vào tin tức mà Vô Niệm truyền đến, trong khu mua sắm dưới lòng đất của thành Vĩnh An, nước Thiên Cương xuất hiện tung tích của ngọc Thần Hồn."
Apoie seus autores e tradutores favoritos em webnovel.com