Hột Khê vừa ngẩng đầu, quả nhiên đối diện với ánh mắt dịu dàng mà cưng chiều của Nam Cung Dục, vì vậy cô bèn nhoẻn miệng cười với hắn.
Có điều, hai người chưa kịp liếc mắt đưa tình với nhau thì Bạch Hổ trước giờ luôn phá hỏng cảnh đẹp bỗng kinh hoàng kêu lên: "Vậy... Vậy là nối xong tay rồi à? Âu Dương huynh, bây giờ, bây giờ huynh có thể cử động cánh tay được không?"
Lúc này Âu Dương Hạo Hiên mới tỉnh táo lại sau cơn đau, cả người ướt nhẹp như mới được vớt từ hồ nước lên, hơi thở gấp gáp, sắc mặt tái nhợt. Có điều từ đầu đến cuối trên gương mặt hắn luôn treo một nụ cười lạnh nhạt, sau khi nghe Bạch Hổ hỏi vậy, hắn giơ cánh tay lên, chậm rãi cử động ngón tay.
Mới đầu có vẻ hơi cứng nhắc, nhưng sau đó càng lúc càng mềm mại, cuối cùng, hắn thậm chí còn cầm được một chiếc kim khâu lên, kẹp bằng hai ngón tay.
Mà nơi bị cắt cụt, ngoại trừ có dấu vết khó coi do bị vá bên ngoài, còn lại cảm giác chẳng khác gì cánh tay bình thường.
Apoie seus autores e tradutores favoritos em webnovel.com