Nhưng... Nhưng có ai có thể nói cho hắn biết, người đàn ông đang bóc nho cho tiểu thư nhà hắn, còn bị tiểu như ghét bỏ đẩy ra kia, thật thật thật... thật sự là Minh Vương điện hạ khát máu tàn nhẫn trong truyền thuyết sao?
"Chú Hề Tam, sao chú lại ở đây? Có phải lão sư phụ xấu xa của mẹ lại đến đòi rượu đúng không?" Đột nhiên một chú heo nhỏ nhào đến trước mặt hắn, nó vừa cắn đùi gà vừa căm giận nói: "Chú trở về nói với lão già xấu xa kia, rượu ngon và đồ ăn ngon đều là của Đản Đản, không cho lão ta đến cướp!"
Hề Tam nhếch khóe miệng lên, đường nét khuôn mặt cứng đờ như sắp hóa đá.
Bấy giờ Hột Khê mới chú ý đến sự tồn tại của Hề Tam, cô ngẩng đầu vẫy tay với hắn: "Phản ứng của phủ Nạp Lan như thế nào?"
Đột nhiên Hề Tam bừng tỉnh, vội vàng tiến lên bẩm báo với Hột Khê.
Hột Khê đã sớm bảo Trần Bạch – một trong những thuộc hạ của Cốc Lưu Phong âm thầm bố trí người ở phủ Nạp Lan, giám thị nhất cử nhất động của bọn họ.
Apoie seus autores e tradutores favoritos em webnovel.com