Lúc đầu Hột Khê cứ nghĩ Nạp Lan Chính Trạch đã cho Tiểu Trì uống thứ thuốc gì đó khiến cậu mất đi lý trí, đầu óc u mê nên mới biến thành bộ dạng thế này.
Nhưng cô đã kiểm tra đi kiểm tra lại mấy lần cũng không phát hiện ra dấu hiệu bị trúng độc, đầu óc của đệ ấy đều nguyên vẹn, không hề giống như bị tổn thương.
Nói cách khác, với dáng vẻ hiện tại thì cô có cố gắng dạy dỗ thế nào thì người đệ đệ này cũng không thể có trí khôn, cậu không thể sinh hoạt như người bình thường.
Nhìn thiếu niên say ngủ trên giường nhưng vẫn duy trì tư thế nằm sấp như một chú chó nhỏ, Hột Khê không khỏi nhíu mày. Rõ ràng là chuyện này đã vượt khỏi phạm vi y thuật của cô, đây không phải là việc cô có thể giải quyết ngay được.
Rốt cuộc phải làm gì bây giờ? Chẳng lẽ cô phải trơ mắt nhìn đệ đệ mình sống không có tôn nghiêm, không có trí tuệ như vậy cả đời hay sao? Sao cô có thể để điều đó xảy ra chứ?
Apoie seus autores e tradutores favoritos em webnovel.com