Nghe thấy lời nói của Phụng Vân Cảnh và khi đối mặt với ánh mắt đầy vẻ chiếm hữu của hắn, ánh mắt Hột Khê bỗng trở nên lạnh lùng, cô cất giọng lạnh như băng nói: "Đương nhiên là ta qua đó… giết chết ngươi rồi!"
Vừa dứt lời, cả cơ thể cô đã bay vụt lên không trung, kiếm Ly Thủy trong tay cắt ngang đất trời, bóng kiếm rít gào lập lòe.
Phụng Vân Cảnh nhếch mép cười giễu cợt, thản nhiên châm chọc: "Nàng tưởng bây giờ mình vẫn ở trong đại trận Vân Yên à? Mấy chiêu tép ranh này, ta còn chẳng thèm dùng đến pháp bảo cũng phá giải được."
Trông thấy lưỡi kiếm lao vù vù như mưa về phía hắn, Phụng Vân Cảnh đột nhiên biến mất khỏi vị trí. Bóng kiếm lao xoẹt xoẹt xuống mặt đất, dấy lên cát bụi mịt mù.
Apoie seus autores e tradutores favoritos em webnovel.com