Hốc mắt Cốc Lưu Phong hơi đỏ lên, ánh mắt nóng rực nhìn Hột Khê, khàn giọng nói: "Hề Nguyệt, ta không biết phải cảm ơn cậu như thế nào. Dù thế nào đi chăng nữa sau này cậu có việc gì yêu cầu, Cốc Lưu Phong ta dù có lên núi đao xuống biển lửa cũng tuyệt đối không oán than một lời."
"Nói nhảm gì vậy, làm như ngươi chưa từng cứu ta vậy!" Hột Khê tùy tiện ném bình dược qua, nhàn nhạt nói, "Đắp lên miệng vết thương cho ông ấy, có thể khiến miệng vết thương nhanh lành, nhưng mà miệng vết thương này có chút đặc biệt, cho nên có khả năng trong vòng một tháng không thể hoàn toàn hết sẹo được."
Ý của câu này chính là cô không tiếp nhận lời hứa hẹn giao mạng sống của Cốc Lưu Phong cho cô, cứu lấy một mạng Cốc Nhất Đao, cũng chỉ bởi vì lúc trước thiếu nợ ân tình Cốc Lưu Phong.
Huống chi câu nói "Chúng ta không phải là bạn bè sao?" của Cốc Lưu Phong dường như còn lưu lại trong đầu cô.
Bạn bè… hừm, mặc dù cô vẫn chưa hiểu rõ ý nghĩa của từ này lắm.
Apoie seus autores e tradutores favoritos em webnovel.com